Bình luận

18.07.2007

Nguyễn Viện

Kính gởi các bác biểu tình

Nông dân các tỉnh kéo về thành phố mang tên Bác biểu tình kêu oan. Có khi họ tập trung vào một chỗ như trước Uỷ ban Nhân dân Thành phố, Văn phòng Thủ tướng phía Nam, Dinh Thống Nhất, hay Văn phòng Quốc hội II; có khi họ dắt díu nhau lê lết trên đường phố trước sự vô cảm của toàn xã hội. Tình trạng này kéo dài, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác. Thảm kịch của họ được nhìn thấy trên hai biểu ngữ:

“Ðánh người dã man” (trên lưng một phụ nữ)

“Dân An Giang chúng tôi trên 10 năm đi tìm pháp lý, quí vị nào biết chỉ giùm”.

Chữ viết màu đỏ như máu.


*


Kính thưa các bác biểu tình,

Tôi cảm thấy xấu hổ vì không giúp gì được cho các bác, như tiếp tế nước uống và đồ ăn để các bác đủ sức khỏe đi tìm “pháp lý” thêm 10 năm nữa (nếu vẫn còn khỏe thì cứ tìm tiếp). Bởi vì tôi biết rằng nếu tôi làm thế, tôi sẽ bị vồ ngay tức khắc. Tôi cũng không thể đứng lại bên cạnh các bác để chia sẻ vài lời cảm thông, vì tôi biết chắc nếu hành động như thế, tôi sẽ bị (nhẹ nhất là) đuổi đi. Tôi cũng không thể đưa máy ảnh chụp vài tấm hình làm kỷ niệm với các bác vì chắc chắn tôi sẽ mất toi cái máy ảnh phản động.

Ðến gần các bác, thế nào tôi cũng bị rắc rối và đón nhận nhiều nguy cơ hơn các bác như bị đuổi việc, bị điều tra, thậm chí có thể bị bỏ tù để làm rõ “động cơ”.

Phần tôi hèn đã đành. Các mẹ, các chị “Bàn Cờ” năm xưa, các anh “tranh đấu” thuở nọ dường như chết cả. Các bác cũng đừng trách các nhà báo thiếu lương tâm nghề nghiệp, vì có đưa tin cũng chẳng sếp nào dám cho đăng.

Tôi chỉ có mấy lời đơn giản kính thưa cùng các bác:

Thứ nhất, tôi cũng không biết “pháp lý” ở đâu để chỉ cho các bác.

Thứ hai, tôi không tin có “pháp lý”, vì có “pháp lý” thì các bác đâu phải biểu tình.

Thứ ba, giả dụ có “pháp lý” thì “pháp lý” ấy không dành cho các bác. Bằng chứng là các bác vẫn kêu oan.

Thứ tư, theo lời khuyên của nhà phê bình văn học Nguyễn Thanh Sơn, các nhà văn Việt Nam nên tạo cho mình một thế giới tưởng tượng, đừng quan tâm tới thực tại vụn vặt (như của các bác) làm gì, nên tôi cần phải nói ngay với các bác: “Biết chết liền”. Ai cũng hiểu cho được việc. Rồi biến.

Thứ năm, tôi muốn xin bản quyền những câu trên biểu ngữ của các bác để “sắp đặt” thành một tác phẩm nghệ thuật (vì tôi vốn viết cũng không có nhuận bút), tôi tin rằng đó sẽ là một tuyệt tác.

Thứ sáu, khi nào vở kịch Ðất thánh của tôi (đã đăng trên damau.org và trong spectrum talawas chủ nhật) có cơ hội công diễn, mong các bác cộng tác lên sân khấu diễn đúng vai của mình, cát-sê bảo đảm sòng phẳng, và theo đúng tinh thần vở kịch, các bác sẽ được diễn tới muôn đời sau.

Thứ bảy, giả định rằng các bác trở thành diễn viên, tôi nghĩ một thế giới thực sẽ phong phú và khả năng gợi mở của nó đối với tư duy của con người (trong các vấn đề liên quan và thậm chí chẳng ăn nhập gì) sẽ không ít hơn một thế giới tưởng tượng.

Thứ tám, qua kinh nghiệm của các bác, tôi thấy rằng những tiếng nói thẳng và thật còn chẳng đi đến đâu, huống gì ẩn mật với ví von.

Thứ chín, việc làm của các bác đặt cho tôi một câu hỏi: đứng trước sự đau khổ của con người, nhà văn có thể làm gì?

Cuối cùng, tôi xin có lời kính chúc các bác khỏe mạnh để sống tới ngày nhìn thấy “pháp lý”.

14.7.2007

© 2007 talawas