trang chủ talaCu ý kiến ngắn spectrum sách mới tòa soạn hỗ trợ talawas
21 - 40 / 80 bài
21 - 40 / 80 bài
tìm
 
(dùng Unicode hoặc không dấu)
tác giả:
A B C D Đ E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Ý Z
Xã hộiĐồng tính luyến ái trong xã hội hiện đại
15.6.2002
Ý Nhi
Dịch dị tính luyến ái, một căn bệnh dễ lây
 
Người ta bảo xác suất con nuôi của một cặp đồng tính là đồng tính luyến ái là 80%. Bản thân tôi thấy xác suất bị lây dị tính luyến ái còn cao hơn thế nhiều. Cứ tính sơ sơ thế này thì biết ngay bệnh nào ghê gớm hơn bệnh nào nhé. Từ tiểu học đến đại học, hầu hết thầy cô giáo của tôi là dị tính, truyền nhiễm qua không khí hay thế nào đó tôi không biết, chỉ biết là đến cuối niên học đếm ra 34 đứa mỗi lớp trở thành dị tính luyến ái. Tôi, đứa thứ 35, là đồng tính luyến ái, miễn nhiễm. Okay, tôi nói hơi quá, 33 đứa bị lây bệnh dị tính, đứa thứ 34 thì gật gừ, ngày bệnh ngày không. Ðó là chuyện ngoài đường. Chuyện trong nhà, ông bà già tôi là dị tính đúng hiệu con nai vàng, đẻ ra một loạt 7 đứa, qua máu hay thế nào tôi không biết, chỉ biết 6 đứa kia bị lây bệnh dị tính. Tôi là đồng tính, miễn nhiễm. Xác suất cao thế này thì chỉ có một kết luận: Dị tính luyến ái là một cái dịch khủng khiếp!

Tôi nói không ngoa đâu, cái dịch dị tính luyến ái đẻ ra đủ thứ dịch truyền nhiễm qua đường tình dục như giang mai và lậu, chưa kể đến tệ nạn xã hội như đĩ điếm. Mọi người đều làm tình giống nhau thôi, cũng mỗi một chỗ ấy thôi. Trước khi khoa học khám phá trụ sinh để cầm cự mấy thứ bệnh linh tinh này, có ai rêu rao bôi bác lên án người dị tính và cách làm tình của họ đâu. Nay vì khoa học chưa kịp tìm ra thuốc trị bệnh AIDS, khối người vội vã kết án người đồng tính.

Dì của tôi bị bệnh dị tính mà dì ấy không hề ý thức và cứ đẻ con với người không yêu mình cho đến ngày mãn kinh. Dì tôi nghĩ tôi bị bệnh đồng tính mới chết chứ. Có lần dì tôi viết thư khuyên, dì nghĩ con nên đi tìm bác sĩ mà trị bệnh. Tôi trấn an dì, con có đến bác sĩ để trị liệu nhưng giữa đường thì hết tiền, nay còn lại nửa bệnh, con thấy ông bà dị tính hay đồng tính nào cũng dễ thương. Hằng đêm dì đọc kinh cầu nguyện một cách vô vọng để chữa nửa phần bệnh của tôi. Phần tôi, tôi vẫn nghĩ bà dì mình vô phương cứu chữa. Bà ấy trông ngày càng đau khổ. Mỗi lần gặp, tôi và dì tôi nhìn nhau rất thương hại.