trang chủ talaCu ý kiến ngắn spectrum sách mới tòa soạn hỗ trợ talawas
21 - 40 / 56 bài
21 - 40 / 56 bài
tìm
 
(dùng Unicode hoặc không dấu)
tác giả:
A B C D Đ E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Ý Z
Gửi bài này cho bạn bè
8.3.2006
 
Chị Hai làm nông nghiệp
talaCu
Cơ quan ngôn luận của talawas – Sát cánh cùng Nhân Dân

Số 22 – Ngày 8 tháng 3 năm 2006

Số kỷ niệm ngày Quốc tế phụ nữ 8 tháng Ba


Người phụ nữ đầu tiên trên vũ trụ



Lô-gíc phụ nữ



Khách hàng nữ với bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình: Tôi muốn chúng to tới mức tôi có thể quát đàn ông là đừng có nhìn chòng chọc vào đấy…

Dụng cụ trợ giúp nghe cho đàn ông



Chữ trên máy nghe: “Vợ” – “TV” – “Tắt”

Chị Hai làm nông nghiệp

Chị Hai mấy năm trước thu hoạch được 3 tấn vải thiều. Mấy ông kĩ thuật khuyên chị nên trồng thêm nữa thì mới hi vọng giàu có. Ngặt nỗi chị Hai không đủ vốn để phát triển với quy mô lớn. Ông kĩ thuật rủ ông ngân hàng đến chơi, hẹn cho vay với lãi suất ưu đãi 0,1%. Chị Hai mừng hú. Chị vẫn nhớ mẹ chị bảo Nghị Hách ngày xưa cho vay tới 10% khiến chị Dậu phải bán con bán chó mà không đủ trả. Tới ngày hẹn. Anh kĩ thuật mang 200 cây giống vải thiều đến, bảo chị ký vào giấy vay với số tiền là 10 triệu đồng. Chị Hai bấm bụng. Cây giống có tốt như con gái chị mua thì tiền cũng chỉ mất già nửa. Nhưng chị không thể không nghĩ ngợi, chả gì thì tay kĩ thuật cũng là con rể ông chủ tịch. 3 năm sau, cây vải của con gái chị đã bói quả, còn cây của chị chỉ rặt lá là lá. 2 năm sau nữa vẫn không cho quả nào. Bố chị Hai bảo phải nhổ bỏ dành đất tìm cây trồng khác. Gặp anh kĩ thuật định trách, anh cười, thử thêm lần nữa nhất định thắng lợi. Rồi anh săng sái vay giúp tiền cho chị mua chiếc ti vi. Anh bảo, không xem tivi nên không thể biết được đâu là cơ hội tốt nhất, cái gì cần nhất. Chiếc tivi giá cũng đắt gấp rưỡi tivi con gái chị mua nhưng chị Hai thấy không có tiền mặt ngay mà được dùng thì cũng gật đầu. Anh kĩ thuật về rồi chồng chị Hai mở đài. Con trai học lớp 7 của chị đọc cho cả nhà biết người đang nói trên màn hình là ông Phan Văn Khải. Ông nói “chính phủ đang định hướng cho nông dân làm giàu bằng cách nuôi con gì trồng cây gì để có hiệu quả cao”. Sau 1 giờ chăm chú, kết thúc chương trình vợ chồng chị Hai thấy thủ tướng kết luận: “Vậy nên, người nông dân phải tự mình tìm hiểu nên trồng con gì nuôi con gì để tự mình xoá đói giảm nghèo”. “Ð. mẹ nó, mất cả thời giờ.” Chồng chị Hai vớ cái búa định đập chiếc tivi thì chị Hai ngăn lại. Ðừng. Có nó là tôi phải thế chấp cái vườn của nhà mình đấy.

(Thi Trần)

UNESCO trao tặng chính phủ Việt Nam bằng khen

Hà Nội, 26/02/2006 – Hôm qua, tại Hà Nội, ông Chu Shiu-Kee, Trưởng Đại diện Văn phòng UNESCO Hà Nội đã trao tặng chính phủ Việt Nam bằng khen của UNESCO về việc Việt Nam đã bảo vệ tốt quyền lợi của các nhóm thiểu số hiện đang sinh sống ở Việt Nam. Phát biểu tại buổi lễ, ông Chu Shiu-Kee nói: “Chúng tôi rất hoan nghênh việc chính phủ Việt Nam đã quan tâm đến quyền lợi của các nhóm thiểu số. Các bạn đã đạt được những thành tựu rất lớn trong lĩnh vực này. Điển hình là việc ông Nông Đức Mạnh, một người dân tộc thiểu số đứng đầu một đảng cũng là thiểu số so với dân số cả nước (khoảng 2 triệu đảng viên so với hơn 80 triệu dân), nhưng đã lãnh đạo Việt Nam cả 60 năm qua và có thể là còn 600 năm nữa trong tương lai. Các bạn đã quan tâm để bảo vệ quyền lợi về vật chất và tinh thần của thiểu số đảng viên này để họ có đời sống ở mức tương đối cao so với mức sống trung bình của người dân Việt Nam. Đây là một thành tựu lớn mà không phải quốc gia nào cũng đạt được”.

(TK)

Tuyệt tình (truyện tình thảm thiết toàn T)

Trần Thị Thu Thủy tên thật Trần Thị Thỏ, trú tại thôn Tám, Trảng Tranh, Tỉnh Thừa Thiên. Thuở thiếu thời, trí tuệ thì thường thôi, tuy thế, tính Thủy thật thà, thủ thỉ thù thì, thỏn thà thỏn thẻn, thật thương! Tới tuổi trăng tròn, Thủy tròn trặn, tươi tắn, trắng trẻo, tay tròn trĩnh, tóc thơm thơm, thật tuyệt!

Thủy tuyệt trần, tôi tả thì thô thiển. Thôi thì tàm tạm thế.

Trai tráng trong thôn Tám, từ trai tơ tới tuổi tứ tuần, từ tuổi tứ tuần tới tuổi thất thập, thoạt trông thấy Thủy, tất thảy tấm tắc trầm trồ:

“Trời! Trắng tựa tuyết!”

“Thon thả thế!”

“Tóc thật thướt tha!”

“Ti to thế! Tròn thế!”

“Trác tuyệt! Trác tuyệt!”

Trai tơ thổn thức, tứ tuần tơ tưởng, thất thập thẫn thờ. Thấy Thủy thấp thoáng, tất thảy táo tác, thập thà thập thò, thật tội. Tứ tuần thách trai tơ: tán thắng Thủy thì thua tam trâu. Thất thập thách tứ tuần: tán thắng Thủy thì thua tám thúng tiền. Thách thì thách thế thôi, thua Thủy tất tần tật. Thủy tựa thần tiên, trai tráng trong thôn thì thô thiển, tiền tài trắng trơn, thân thế thấp tè, thế thì tán tới trăm tuổi!

Tiếng tăm Thủy truyền trong toàn tỉnh.Thư từ tới tấp tới tay Thủy. Thư thì thủ thỉ tâm tình. Thư thì tranh thủ trình thêm thân thế, tiền tài. Thư thì than thở tức tưởi. Thư thì thêm thơ, thêm tranh, trang trí thật trang trọng... Trong tám tháng trên tám trăm thư, thật thế!

Trai tráng trong tỉnh tìm tới tán tỉnh Thủy tới trăm thằng. Tám thằng thân tôi: Thằng Thịnh, thằng Tâm, thằng Thông, thằng Thìn, thằng Thỉ, thằng Trung, thằng Tuy, thằng Tuấn tán tỉnh tài thế, tí ta tí tởn tới tán Thủy, tốn tiền trăm tiền triệu, tiêu tiền tới trắng tay, thua tiếp tục thua. Tám thằng thất thểu tìm tới tôi than thở:

“Thôi! Tiền thế, tài thế, tập tễnh tới tán Thủy thêm thiệt thòi.”

Tôi thích Thủy, tuy thế tôi tỉnh táo tự thấy: trí tuệ tôi tầm thường, tiền tài thiếu thốn, thân thế tiếng thì to, thực tình thanh thế tổ tiên thôi, thân thế tôi thấp tẹt. Tôi trù tính: thư từ tán tỉnh, trật! Tiền tài: trật! Thân thế: trật. Tổ tiên ta từng truyền tụng: tham thì thâm. Thư từ, thân thế, tiền tài... trật trật trật! Thua thua thua! Thủy thích tinh tế, trung thực, thật thà, thế thôi. Tôi tính toán thật tình tiết: từ thị trấn Tân Tiến tận tụy tới thôn Tám tìm Thủy tâm tình, từ từ, từ từ, tránh trắng trợn, tránh thô thiển, thỉnh thoảng thêm tí tranh, thêm tí thơ tặng Thủy, trời thương trời trợ thủ thì tất thành.

Trời thương tôi thật. Tới thôn Tám, thấy Thủy trơ trọi, thui thủi trên thềm, tôi thích thú thấy tôi tính toán trúng.

Tôi trấn tĩnh, từ từ tiến tới tận thềm, thì thầm:

“Thủy! Tôi tên Trí, Trần Trọng Trí, thầy thuốc Tây...”

“Trần Trọng Trí!”, Thủy trầm trồ, “Thầy thuốc trị tim, trị thận, trị toàn thân thể, tiếng tăm truyền tám tỉnh!Trời, trẻ thế! Trẻ thế!” Thủy tấm ta tấm tắc.

Tôi trùng tên thầy Trí, thầy thuốc thiên tài trên tỉnh. Thủy tưởng thế, thật trúng tủ, trời toàn thương tôi!

Thấy tình thế thật thuận tiện, tôi tiếp tục thủ thỉ:

“Thủy, tôi trốn thầy, trốn thủ trưởng, trốn tránh tất thảy, từ thị trấn Tân Tiến tới tìm Thủy!”

Thủy trao tôi tách trà, thẹn thùng:

“Thủy thật tầm thường, tìm Thủy thật trớ trêu...”

Tôi tíu tít:

“Thủy! Thủy! Thủy tránh tự ti. Thủy thật tuyệt trần, tiếng thơm truyền từ tỉnh Thanh tới tỉnh Thừa Thiên, thật thế!”

“Thầy Trí tưởng thế thôi...”, tiếng Thủy trong trẻo, thánh thót.

Tôi thủng thẳng tán tỉnh, thầm thầm thì thì, tu từ thật tốt, thỉnh thoảng thêm tí thán từ. Thấy Thủy thinh thích, tôi tấn tới, thả từng tiếng thật tha thiết:

“Tháng tư, tôi trông thấy Thủy tha thướt trong thị trấn. Tôi thảng thốt: Trời, tiên từ trên trời tới thị trấn! Từ tháng tư tới tháng tám, tối tối tôi thao thức, trằn trọc. Tâm thần tôi trục trặc, thân thể tiều tụy. Tưởng tượng thấy Thủy trẻ trung, tươi tắn, tôi thổn thức: Thiếu thủ trưởng thì thảnh thơi, thiếu trời thì tổn thọ, thiếu Thủy thì tắc thở! Thủy! Trái tim tôi tràn trề tình thương Thủy. Tôi tìm tới Thủy trao trọn trái tim thật thà, trái tim trong trắng, trái tim thân thương, trái tim trẻ trung, trái tim trung thực... Tôi thề, tôi trao trọn!”

Thấy tôi thề thốt thật tha thiết, thật tận tình, Thủy thấy thương thương, thẹn thò túm tóc thỏn thẻn:

“Thôi thôi, Trí thôi thề thốt...”

Thủy tin tôi, thật tuyệt! Thế thì tôi toàn trúng tủ, thật tuyệt! Tôi từ thủ thỉ tâm tình tiến tới thề thốt trầm trọng, toàn từ to tát:

“Thủy tin tôi, thương tôi thì tôi thôi thề thốt. Thủy thiếu tin tưởng thì tôi tiếp tục thề. Tôi thương Thủy, tha thiết trao trọn tình tôi tới Thủy. Thủy tuyệt tình tôi thì tôi tự tử. Tôi theo Thủy tới trăm tuổi, tôi tuyệt tình Thủy thì tôi tắc tử!”

“Trí!”, Thủy thổn thức, “Thủy tin Trí, thương Trí...”

Tôi trúng to, trúng to!

Trăng tròn tháng tám thấp thoáng trong tre, trời thu tươi tốt, tiếng thu thánh thót. Tôi tấn tới tìm tay Thủy. Tay Thủy trong tay tôi.

“Thủy... Trí thương Thủy, thương tới tận tim...”, tôi thì thầm, từ từ thơm tay Thủy.

Thủy thẽ thọt từng tiếng, từng tiếng thật thương:

“Tính Thủy thật thà, thương thì thương thật. Trí tâm tình thế, Thủy tin. Tất thảy tình thương, Thủy trao trọn. Thủy tin: tình ta thắm thiết!”

Trời tối, Thủy tin tưởng trao thân. Tôi thơm tay Thủy, thơm tóc Thủy, thơm tới tận tai, thơm thơm thơm thơm. Trò trác táng tôi thành thục từ tuổi thiếu thời, tôi từ từ tấn tới, thao tác trơn tru, tay thọc tứ tung. Tay thì thoa “ti”, tay thì thò tới tận tung thâm...

Thủy thất thần túm tay tôi, thét:
`
“Thôi, Trí! Trí thương Thủy thì thương từ từ. Tình ta tránh trần tục. Trí... thụt tay!”

Trí tôi, tên trác táng, tha Thủy thì thua thiệt, tốn tiền tàu từ thị trấn Tân Tiến tới thôn Tám. Thành thử tôi tiếp tục trổ tài tán tỉnh. Tôi thủ thỉ tâm tình:

“Thủy thương Trí thì thương thật tình. Thủy trao trọn tình thì Trí trân trọng. Thủy thủ thế, trốn tránh, thiết tưởng thiếu tin tưởng Trí.”

Thủy thật thà tin tôi, thả tấm thân trinh trắng tùy tôi thao túng. Thân thể Thủy trắng trẻo, thơm tho. Thủy thi thóp thở, túm tóc tôi, tôi thúc tới tấp, Thủy thét thất thanh...

Tôi tả thế thôi, tả thêm thì thô tục, tùy toàn thể tưởng tượng.

Tiếp tục trò trác táng trên thân thể Thủy thêm tám tháng, tôi trâng tráo tuyệt tình Thủy. Tôi trốn tránh Thủy. Thủy tất tả tìm tôi từ tháng tám tới tháng tư, từ tỉnh Thừa Thiên tới tỉnh Thanh thì thấy tôi. Thủy túm tay tôi tấm tức:

“Trí! Thủy tìm Trí...”

“Tìm tôi? Tôi tiền thì thiếu, tài thì thấp. Tìm tôi thật trớ trêu.”

“Trí!”, Thủy tức tưởi thét to.

Tôi thong thả từng tiếng:

“Tình ta thế thôi. Thương tôi, Thủy tất thiệt thòi.”

“Trí!’’, Thủy thút thít, “Thủy trúng thai...’’

“Trúng thai?’’, Tôi trơ tráo tủm tỉm. “Thông tin thật trơ trẽn!’’

“Trời, thằng tráo trở! Thật tởm!” Thủy tức tối thét.

Thủy tát tôi tới tấp, thụi tôi tứ tung, toàn thân tôi thâm tím. Tóc tai Thủy tơi tả, tay túm tóc tôi, tay thụi trúng thận tôi.

“Thôi!”, Tôi trợn tròng, thét. “Tôi thế thôi, Thủy trách tôi thì trách! Tránh!” Tôi tức tốc thúc Thủy tránh tôi.
Tránh thoát Thủy, tôi túc tắc tới tám tư - Tô Tịch tìm Thanh Trà.

Thanh Trà thanh tú, thon thả, thơm tho... trên tài Thủy. Trà tiền tấn, tôi thì thiếu tiền, tán thắng Trà thì tiền từ túi Trà tới túi tôi tức thì. Tôi tin tôi tán Trà tất thành.

Tính Trà thận trọng, tôi tỉa tót từng từ, thêm thắt tính từ, trợ từ, thỉnh thoảng thêm trạng từ thật tốt. Trà thích thơ. Thơ Ta, thơ Tây, thơ Tàu Trà thích tất. Trà thích tính tân tiến trong thơ Tây, tính thâm trầm trong thơ Tàu, tính trong trẻo trong thơ Ta, tuy thơ Ta thừa tính thép thiếu tính thành tâm. Thấy thế, tôi truy tầm thơ tặng Trà, toàn thơ tình, từ thơ Thâm Tâm tới thơ Thanh Thảo: trăm tập.

Trà thích thú trầm trồ:

“Trời, toàn thơ tình! Trí tặng Trà thế thì tốn tiền Trí thật...”

Tôi tìm từ thật thành thật:

“Trà, tí ti tiền, thiết tưởng thấm tháp tình Trà thân thiện tiếp tôi...”

Trà thầm thì:

“Trí thật tận tâm...”

Trà tỏ thân thiện trước tôi. Tai Trà tim tím, tức Trà thẹn thùng trước tôi, tức trà thích tôi. Trà thích tôi thế thì tôi tiếp tục trúng to, trúng to!

Tôi trộm thơ thằng Thiều, thơ thằng Thái tặng Trà. Thơ thằng Thiều trúc trắc tựa thơ Tây, tuy thế thơ thật thanh tao. Thơ thằng Thái thì thâm thúy tựa thơ Tàu. Trà tưởng thơ tôi, tấm tắc:

“Thanh tao, thâm thúy thật! Thơ Trí trên tài thơ Trọng Tạo!”

Tôi thành thật tâm tình:

“Thơ tôi thường thôi. Trọng Tạo tài thơ từ thuở thiếu thời tới tuổi tứ tuần. Tài thế thật trân trọng. Trọng Tạo tháp tùng thủ trưởng Thỉnh, trực tờ Thơ, thân thể tiều tụy, tóc trán thưa thớt, tiền thì teo tóp, thê thiếp tứ tung, thêm trà tửu trầm trọng... Thế thì tắc thơ thôi.”

“Thật tội Trọng Tạo!”, Trà thở thườn thượt. “Trà thích thơ Trọng Tạo từ thuở thiếu thời. Trọng Tạo tìm tứ thơ thật tài!”

“Thế thơ Thanh Thảo, thơ Trúc Thông?” Tôi thử trí tuệ Trà.

“Thanh Thảo thông tuệ, Trúc Thông tìm từ thật tinh tế!”

“Trà thật thạo thơ!” Tôi tán.

Trà tươi tắn thỏ thẻ:

“Trước tám tư, thơ Thanh Thảo thật tuyệt. Từ trẻ thơ tới thất thập, tất thảy thích thơ Thanh Thảo. Tuy thế, Thanh Thảo thích thể thao, toàn tường thuật thể thao, thành thử từ tám tư thơ Thanh Thảo tịt từ từ, thật tiếc!”

“Trời, Trà thạo thơ thế thì thôi!” Tôi tiếp tục tán. “Thế thơ Trúc Thông?”

“Trúc Thông tìm từ thật tài. Từ trong thơ Trúc Thông thanh tao, tinh tế. Tuy thế, Trúc Thông tham từ, thiếu tình, thiếu tứ, thành thử thơ thiếu thanh thoát. Thơ toàn từ, thiếu tính thơ, thơ thế tựa thơ tắc tị!”

“Tuyệt! Trà thật thẳng thắn!” Tôi trầm trồ. “Thế thơ thủ trưởng Thỉnh?”

“Thơ thủ trưởng Thỉnh trác tuyệt, tài thủ trưởng Thỉnh trên tài tất thảy. Tuy thế, thủ trưởng Thỉnh thôi thơ từ thời thủ trưởng thành thủ trưởng. Tiếc thế! Thủ trưởng Thỉnh thích trọng trách, tìm tòi trọng trách thì thôi tìm tòi thơ. Thủ trưởng Thỉnh tiếp tục theo trên thì thơ tiếp tục thả thủ trưởng Thỉnh.”

“Trúng! Trúng!” Tôi tán thành tư tưởng Trà. “Thơ trọng tình, tránh tham tiếc. Thủ trưởng Thỉnh thấy trên thương, tưởng trúng thế, thiếu tỉnh táo, thành thử tính toán trật.”

Trà than thở:

“Thủ trưởng Thỉnh tính trật từ tháng tư - tám tám. Tự trong thâm tâm, Trà thương thủ trưởng Thỉnh. Tiếc thay tài thơ!”

“Tiếc thay tài thơ!” Tôi than tiếp theo Trà.

Tôi thấy trái tim Trà từ từ tròng trành.

Tôi tìm tay Trà thẻ thọt thơ:

“Tương tư từ thuở thấy Trà.
Thấy Trà trong trẻo thướt tha tôi tìm
Thương Trà thương tận trái tim
Trái tim trong trắng, trái tim thật thà
Trái tim thao thức tình ta...”

“Trời! Thơ toàn ‘T’, Trí tài thế!” Trà thành thật tán thưởng.

Tôi thơm tay Trà, thủ thỉ:

“Trà..., thơ Trí tức tình Trí...”

Trà thôi trùng trình, thành thật tỏ tình thân:

“Trà thấy Trí tính tình thì thật thà, trung thực, tận tâm; tri thức thì thông tuệ, từng trải, thành thục trăm thứ. Toàn thể trai tráng trong tỉnh ta thua Trí tất.”

Tôi tì trán tận “ti” Trà:

“Trà! Trời thương tôi. Tôi tìm thấy Trà tựa tìm thấy thần tiên!”

Trà thong thả tuột “ti”, tay Trà tha thướt trên thân thể tôi.

Thích thế!

Trà từ thận trọng tới thân tình, từ thích thú tới thẫn thờ, từ trao tâm tình từng tí tới tin tưởng trao toàn thân, tròn tháng.

Tôi thấy tôi thật tài, tán tỉnh thế trời thua!

Thấm thoắt tới tuần trăng tròn thứ tám. Trời thu thăm thẳm, trăng thanh thanh, tràn trề tinh tú. Trà theo tôi tình tự trên tấm thảm tím. Trà thơm tóc, thơm tay tôi. Tôi thẫn thờ, tự thấy tâm thần trì trệ, thiếu tỉnh táo, thấp tha thấp thỏm.

Trà trườn trên tôi:

“Trí... Trà thèm Trí...”

Trà thò tay thức tỉnh “thằng thao tác tình”. “Thằng thao tác tình” thõng thượt, teo tóp, trông thật thảm thương.

Tôi thơm Trà, thì thầm:

“Trí thấy thiếu thích thú...”

Trà thở thườn thượt, tìm tờ “Tuần tin tức” trong túi, tìm tin trong tỉnh. Tôi tựa tay Trà thiêm thiếp...

Trà thúc thúc tôi, thảng thốt:

“Trí, thím Trà tự tử!”

“Thím Trà?”

“Thím Trà tên Thủy...”

“Thủy?”

“Thu Thủy thôn Tám - Trảng Tranh...”

“Trời!”

Tôi túm tờ “Tuần tin tức” tìm tin tự tử: “Trần Thị Thu Thủy thôn Tám, Trảng Tranh, theo thằng trác táng, trúng thai. Thằng tráng táng tráo trở, Thủy thất tình tự tử!”. “Tuần tin tức” truyền tin thống thiết!

Thôi thế thì thôi! Thủy trong trắng thế, trẻ trung thế, tại tôi Thủy tự tận! Thảm thương thay! Thê thảm thay!

“Trí! Trà thấy Trí thất thần...”, Trà túm tay tôi thì thầm.

Tôi thấy tôi thậm tồi tệ, thậm thiếu tử tế, thậm thiếu thật thà, thậm thiếu trung thực. Trời, tôi thiếu toàn tính tốt! Tội tôi thật trầm trọng. Tôi túm tay Trà thổn thức thú thật tội tôi tráo trở Thu Thủy, thú tội tất thảy...

Trà trợn trừng, toàn thân tím tái.

“Trí... Trí thật tồi tệ...”

Trà trụy tim, thoi thóp thở. Tôi thét thất thanh:

“Trà!”

Trà từ từ tắt thở.

“Trà!”

Thi thể Trà trên tay tôi tê tái! Tình tôi thành tang tóc, thảm thương thay!

Từ tối Trà tạ thế, tối tối tôi trằn trọc, thao thức, thui thủi trong tối tăm. Thủy thì trong trắng, thật thà. Trà thì thơm thảo, trí tuệ. Tại tôi! Tại tôi Trà, Thủy từ trần, thăng thiên, thành tiên trên trời.

Tối thứ tư, tôi thao thức tám tiếng, tới tiếng thứ tám thì tức tốc tới tờ: “Tuần tin tức” thú tội. Thủ trưởng “Tuần tin tức” thâm thấp, tròn tròn. Tính thủ trưởng trầm tĩnh, trên thích thủ trưởng tính thật thà, tuy thủ trưởng thiếu trí tuệ. Trên toàn thích thế thôi. Thủ trưởng tập trung thao tác tờ Tết thì tôi tới. Thấy tôi, thủ trưởng từ tốn trao tôi tách trà:

“Tôi tiếp Trí thân tình, Trí từ từ tường trình thật trung thực...”

Tôi thút thít thú tội. Tội tôi tráo trở Thủy, tội tôi thiếu trung thực Trà...

Thủ trưởng trách tôi thậm tệ. Thủ trưởng tru trời:

“Thú tội thật trễ tràng!”

Tôi túm tóc tôi thét to:

“Thưa thủ trưởng, tại tôi, tại tôi tất thảy!”

Thấy tôi thật thà thú tội, thủ trưởng trù trừ, tính tha tội tôi. Thấy thế, tôi túm tay thủ trưởng thống thiết:

“Tội tôi thật trầm trọng, thủ trưởng tha thì trời trị tội tôi. Thủ trưởng thanh toán tên trác táng, tống tù tôi, thế thì tôi thanh thản.”

Trái tim tôi: trái tim tráo trở, trái tim trâng tráo, trái tim thú tính. Trái tim thối tha, tanh tưởi thế thì tất thảy tránh tôi thôi, tất thế. Tiền tài, thân thế tôi thiêu thành tro than. Tôi trơ trọi từ thuở tứ tuần tới tuổi thất thập. Tết Tân Tỵ, tôi tự tay thảo truyện “Tuyệt tình” thành thực trình tới toàn thể.

(Tập tễnh, tức Nguyễn Quang Lập, tên thật toàn thiếu “t”, tức thế!)

Bò sành ăn



Chữ trên bình: “Nước sốt sa-lát”

(Dan Reynolds)

Chim trời và chim nhà

Trong phần thi kiến thức ở một cuộc thi hoa hậu Việt Nam, Ban Giám khảo đưa ra câu hỏi: Các thí sinh hãy cho biết sự khác nhau giữa “chim trời” và “chim nhà”. Thí sinh đoạt giải nhất phần thi này trả lời:

Kính thưa Ban Giám khảo, “chim trời” và “chim nhà” khác nhau ở chỗ, “chim trời” càng lên thì càng nhỏ còn “chim nhà” càng lên thì càng to!

Láo thật

Một chị vợ kia mới có bầu đứa con đầu tiên. Vì mới lần đầu mang thai nên hai vợ chồng rất giữ gìn, trong mấy tháng đầu không dám quan hệ gì cả. Trong thời gian đó chị vợ thấy anh chồng có vẻ bứt rứt, tinh thần không được thoải mái nên rất thương nhưng vẫn không dám chiều vì sợ ảnh hưởng tới thai nhi. Thế là chị gọi anh chồng tới nói: “Tội nghiệp anh quá, em có bầu chả thể chiều anh được. Thấy anh không vui em cũng rất buồn. Thôi thì để em sẽ nhờ đứa bạn thân của em chăm sóc anh trong giai đoạn này vậy”. Nói là làm. Buổi tối hôm sau chị vợ nói anh chồng tới nhà cô bạn kia ngủ. Buổi sáng anh chồng về nhà mặt mày rất thư giãn vui vẻ nhưng vẫn có chút đăm chiêu. Chị vợ thấy anh chồng có vẻ gì đó chưa được hài lòng bèn gạn hỏi xem cô bạn thân có chiều chồng mình hết lòng không. Anh chồng trả lời rằng cô ta rất tuyệt và anh ta không có gì phàn nàn trong việc đó cả. Chỉ có điều sáng ngủ dậy cô ta đòi giá cao quá nên anh ta không được vui. Cô vợ nghe xong nổi tam bành: “Con nhỏ này láo thật. Sao nó lại dám lấy tiền của anh. Hồi nó có bầu, em toàn chiều chồng nó miễn phí cơ mà!”

(TK sưu tầm)

Dây thun

Tại bệnh viện tâm thần, một bệnh nhân xin về nhà. Bác sĩ nói:

“Anh muốn về nhà cũng được thôi, nếu anh thật sự khỏi bệnh.’’

“Ồ! Em khỏi lâu rồi thưa bác sĩ!’’

“Vậy khi ra viện anh sẽ làm gì?’’

“Em sẽ lấy ná thun bắn bể hết bóng đèn bệnh viện.’’

Bệnh nhân lập tức được nhốt lại để điều trị tiếp. Một tháng sau, anh ta tiếp tục đòi về. Bác sĩ lặp lại câu hỏi:

“Khi ra viện anh sẽ làm gì?’’

“Em sẽ lấy ná thun bắn bể hết bóng đèn bệnh viện.’’

Bệnh nhân lại được nhốt lại điều trị. Ba tháng sau, anh ta lại đòi về. Bác sĩ kiểm tra sự tỉnh táo của anh ta:

“Ra khỏi viện anh sẽ làm gì?’’

“Dạ... em về nhà thưa bác sĩ.’’

“À, khá lắm!. Rồi sao nữa?’’

“Dạ, em tắm rửa sạch sẽ, hớt tóc, cạo râu đàng hoàng.’’

“Tốt, sau đó thì sao?’’

“Dạ, em đi chơi phố, làm quen với một cô gái xinh đẹp. Em sẽ mời cô ấy đi ăn kem, nghe nhạc hoặc khiêu vũ.’’

“Tuyệt! Anh hết bệnh thật rồi đấy. Nhưng sau khi khiêu vũ thì sao?’’

“Dạ! Em sẽ mời cô ấy về nhà, xin cởi áo...’’

“Anh quá lắm nhé! Anh cần phải giữ gìn sức khoẻ đấy, anh chỉ mới vừa hồi phục thôi đó nghe.’’

“Bác sĩ yên tâm. Em đề nghị cô ấy cởi áo rồi xin các sợi dây thun của nịt ngực cô ấy để làm ná và em sẽ quay lại” - anh ta gào lên – “bắn bể hết bóng đèn của bệnh viện.”

(Nguồn: www.x-cafe.dk)