trang chủ talaCu ý kiến ngắn spectrum sách mới tòa soạn hỗ trợ talawas
  1 - 20 / 56 bài
  1 - 20 / 56 bài
tìm
 
(dùng Unicode hoặc không dấu)
tác giả:
A B C D Đ E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Ý Z
Gửi bài này cho bạn bè
18.1.2006
 
“Hai Lúa” chế tạo máy bay lên thẳng chủ nghĩa xã hội đối thoại với khoa học
talaCu
Cơ quan ngôn luận của talawas – Sát cánh cùng Nhân Dân

Số 15 – Ngày 18 tháng 1 năm 2006



Sức mạnh gặm nhấm của dân chủ



(Hasan Bleibel)
“Hai Lúa” chế tạo máy bay lên thẳng chủ nghĩa xã hội đối thoại với khoa học

Hai Lúa chuẩn bị cất cánh từ Đại hội X
Nghe nói tác giả của chiếc máy bay trực thăng hồi năm trước ở Suối Giây, huyện Tân Châu (tỉnh Tây Ninh) đã chế tạo chiếc trực thăng thứ hai với nhiều ưu điểm hơn và sẵn sàng bay thử nghiệm, một nhóm nhà khoa học trên địa bàn TP Hồ Chí Minh đã lên đường tìm hiểu với mong muốn sẵn sàng hỗ trợ tác giả...


Sau đây là bài viết của kỹ sư Trần Quốc Anh (Viện Phó Viện Cơ học ứng dụng) nhận xét về chiếc máy bay này.
 
Phải nói rằng chiếc trực thăng mới này đẹp hơn hẳn chiếc đầu tiên từ hồi cải cách ruộng đất, được chế tạo gọn nhẹ hơn và trông ra dáng một chiếc trực thăng mini chuyên đi khảo sát. Nó gồm ba phần chính là khoang lái có hai ghế ngồi cho Đảng (một ghế hiện bỏ trống), các cần lái (khá nhiều, gồm 64 chiếc cho các tỉnh, điều khiển độc lập), bảng gắn các đồng hồ ở khoang lái dùng để đo tua máy (mỗi đồng hồ do một Bộ nắm), đo nhiệt độ nhớt (vừa mua của Transparency International), tốc độ (các số liệu được Bộ Kế hoạch và Đầu tư xào nấu hàng năm) được phủ bằng mê ca trong suốt.
 
Sau khoang lái là phần máy gồm một động cơ diezel chạy bằng gạo từ sông Hồng và sông Cửu Long, đặt đứng có gắn bộ khởi động bằng kiều hối, bên trên là hộp số tư nhân hóa và trên nữa là bộ trục dẫn lên cụm chi tiết gắn cánh quạt nâng máy bay. Trên bộ trục, có các xi lanh thủy lực đường kính ngoài cỡ 50 – 60 mm với ống dẫn dầu thô ra vào, ty dịch chuyển có đường kính cỡ 15 mm, chiều dài xi lanh thủy lực khoảng 300 hải lí (tính từ ngoài khơi đến ổ lọc dầu Dung Quất)...
 
Khi chúng tôi đề nghị mở thử máy hồi năm 86, anh Trần Quốc Hải - tác giả chính về thiết kế chế tạo máy bay trực thăng này, vui vẻ đề cho máy nổ. Sau vài chục năm máy khởi động, anh gạt cần số cho trục chính cánh quạt quay và tăng ga từ từ cho làm việc ở chế độ nhẹ. Số vòng quay trục cánh quạt khoảng vài phần trăm một năm, song vì chưa gắn... cánh quạt, nên chúng tôi không nhận thấy có gì bất ổn. Trục chuyển ra phía sau cũng quay đều và số vòng quay cũng tương tự. Cụm cánh quạt đuôi định hướng xã hội chủ nghĩa cũng chưa... có cánh, nên không có gì nguy hiểm.
 
Chúng tôi đang ngắm nghía thì anh Hải tắt máy. Tại sao không rú ga lên một cái rồi hãy tắt? Tôi liền nói với ý định xem trục cánh quạt chính quay nhanh hơn lên chục phần trăm ra sao. Anh Hải trả lời: "Do chạy không tải nên không tăng ga được. Động cơ không được làm việc khi không có tải" (?!). Nghe vậy, chúng tôi quá ngạc nhiên.
 
Anh Hải chỉ vào cụm máy chính và giới thiệu: "Đây là máy tàu ca nô chạy dầu... nằm ngang theo kế hoạch hóa, nhưng để phù hợp cho chế tạo trực thăng, chúng tôi đã cải tiến... đặt đứng theo kinh tế thị trường và sử dụng dầu hôi từ các tổng công ty nhà nước thay dầu DO từ các doanh nghiệp tư nhân để vận hành cho tiết kiệm". Tôi tự nghĩ, không hiểu nhóm tác giả cải tạo hệ thống bôi trơn bằng cách nào mà dám... dựng đứng máy lên, đồng thời bỏ qua việc chống rung động khi máy hoạt động?
 
Tôi đề cập đến sự nguy hiểm này, nhưng anh Hải không quan tâm. "Mô hình" máy bay trực thăng này có tỷ lệ gần với máy bay thật, nhưng nếu thử nghiệm để mong đạt được một cái gì đó như nhanh chóng thoát khỏi tình trạng lạc hậu thì rất khó khăn nếu không muốn nói là không tưởng.
Việc đòi hỏi cho thử nghiệm theo yêu cầu của hai anh Trần Quốc Hải và Lê Văn Danh (đại diện cho Hội Nông dân Việt Nam Chế tạo Máy bay, nên xuất hiện như từ trên trời rơi xuống) khó có thể được đáp ứng, vì thiếu quá nhiều thứ cần thiết mà anh chưa nghĩ tới. Song anh Hải rất bức xúc vì không hiểu tại sao người ta không cho thử nghiệm.
Những người làm công tác khoa học chúng tôi rất cảm kích sự say sưa sáng tạo của hai anh. Nhưng tôi băn khoăn một điều: "Ý tưởng, ai cũng có thể có, kể cả trẻ em. Nhưng để biến ý tưởng đó thành hiện thực, nếu không có kiến thức đầy đủ, khó có thể thành công".

Nguồn: http://www.vtv.vn/vi-vn/khoahoc/2006/1/77501.vtv, 6:25, 04/01/2005

Khải Minh biên tập

Bản quyền thuộc Nhóm chuyên gia Duy Tân Trẻ (Liên hiệp hội Chong chóng Tre Việt Nam)
Titanic Việt Nam

Chuyện kể rằng, ban đầu, đoàn làm phim Titanic định quay ở Việt Nam.

Đêm. Đại dương đen ngòm. Bầu trời đầy sao. Trên chòi cao, người hoa tiêu của tàu Titanic chăm chú nhìn về phía trước. Bỗng anh hốt hoảng:

“Có một núi băng phía trước tàu khoảng 10 km.’’

Tin đó lập tức được gửi tới phòng hoa tiêu trưởng. Ông này bận dự lễ cắt băng khánh thành câu lạc bộ bi-da trên tàu. Nhận được tin, ông lắc đầu:

“Phải mang ra phường xác nhận xem núi băng đó thuộc về ai thì tôi mới có hướng giải quyết.’’

Một bức điện cấp tốc được gửi về phường xin xác nhận ngay, nhưng cô văn thư giữ con dấu lại nghỉ vì nhà có đám giỗ, còn chủ tịch phường thì hiện đang đi nghỉ mát theo lời mời của Ban quản lý dự án giải phóng mặt bằng.

“Núi băng còn cách tàu 5 km’’ - Hoa tiêu lại báo xuống.

Tin được chuyển ngay xuống thuyền phó. Ông ta vội vã triệu tập một cuộc hội thảo với chủ đề „Băng trôi - Thực trạng và giải pháp“. Giấy mời hội thảo đề 3 a. m., nhưng 4 a. m. vẫn chưa đủ số đại biểu vì chưa rõ là có tiền ăn sáng hay không, đồng thời nhân viên cũng báo cáo lại là một số đại biểu đang mải chơi tú Strip nên không thèm nhận giấy mời. Cuối cùng thì buổi hội thảo cũng vẫn được tổ chức lúc 4.30 a. m. sau khi chủ tọa tuyên bố có tiệc đứng sau buổi họp. Các tham luận đều không đưa ra hướng cụ thể gì, chỉ nhấn mạnh là cần phối hợp giải quyết nhịp nhàng và đây là trách nhiệm của tất cả các ban ngành. Cuối buổi, chủ tọa kết luận dõng dạc:

“Trong cuộc hội thảo hôm nay chúng ta đã được nghe nhiều ý kiến phát biểu có giá trị cao về cả lý thuyết lẫn thực tế. Các ý kiến đã chỉ ra được tầm nguy hiểm của hiện tượng băng trôi và đưa ra một số giải pháp giải quyết. Các giải pháp tuy còn nhiều tính chất "trừu tượng" và đôi chỗ mâu thuẫn với nhau, nhưng thật khó để có thể kết luận ý kiến nào đúng, ý kiến nào sai. Đây chính là tiền đề để chúng tôi sẽ tiếp tục tổ chức một buổi hội thảo nữa vào ngày này năm sau. Xin cám ơn quý vị và
mời quý vị dùng tiệc.’’

“Băng còn cách tàu 100 m!’’ - Hoa tiêu hét lên.

Tin này đến tai thuyền trưởng. Ông vội vã ra lệnh:

“Lái tàu, lùi lại.’’

“Dạ báo cáo anh, em chưa học lái tàu đi lùi ạ.’’

“Thế sao bảo có bằng lái tàu thủy?’’

“Dạ, thú thiệt là bằng này em... mua ạ.’’

“Hả?...’’

Rầm!

Sườn tàu va vào núi băng. Nước ào ào chảy vào các phòng.

Trên giường ngủ, diễn viên nam Leonardo Di Caprio thủ vai thức dậy trước tiên. Anh lay những
người xung quanh:

“Dậy mau lên, nước ngập.’’

Mọi người ngái ngủ ngó xuống rồi càu nhàu:

“Mưa thì nước ngập, có chi đâu.’’

“Nhưng mà ngập đến đầu gối rồi!’’

“Bực quá, khu phố tôi ở mỗi khi mưa dù là mưa nhỏ mà đều ngập đến bụng cơ, thế này nhằm nhò gì.’’ - Rồi họ ngủ tiếp.

Hốt hoảng, Di Caprio rút điện thoại di động gọi cho diễn viên nữ Kate Winslet để báo tin. Trong máy vang lên một giọng ngọt ngào: "Thuê báo quí khách vừa gọi hiện đang ngoài vùng phủ sóng hoặc tắt máy, xin vui lòng liên lạc lại sau. The number you've called...".

Kêu trời vì thất vọng, Di Caprio chạy ào lên phòng người yêu, kéo cô chạy lên bong. Đôi tình nhân dìu nhau lên những bậc thang chật hẹp. Lúc này trong tàu đã nhốn nháo vô cùng.

Dòng người đang xô đẩy bỗng chựng lại.

“Kẹt xe.’’

Di Caprio cáu:

“Trong tàu thuỷ làm sau kẹt xe được?’’

Bà con giải thích:

“Được. Xe mấy ông thuỷ thủ nhập lậu giấu kỹ, bây giờ nước ngập ai cũng lôi ra nên kẹt cứng rồi.’’

Đôi uyên ương lao tới chỗ để xuồng cấp cứu. Còn rất nhiều chỗ trống. Hai người định nhảy xuống xuồng thì một nhân viên chặn lại:

“Yêu cầu anh chị mua vé.’’

“Chúng tôi mua vé tàu rồi mà?” - Winslet kêu to.

“Vé tàu khác, vé xuồng khác” - Anh nhân viên giải thích – “Y như ở công viên, vé vào cửa đâu kèm vé trò chơi!”

Di Caprio đành thò tay vào túi, rút ra tờ 100 USD. Người bán vé cầm lấy, điện thoại vào đất liền hỏi tỉ giá chính thức. Cô trực tổng đài cho biết là 8 giờ sáng mới có giá mới, còn nếu tính theo giá hôm qua thì Di Caprio bị thiệt 2 chục ngàn. Đang giằng co thì có một bà béo chạy lại đon đả:

“Anh giai để em đổi theo giá ngoài, vừa nhanh vừa cao hơn.”

Tính ra theo cái "giá ngoài" đó thì Di Caprio chỉ bị thiệt có 18 ngàn mà thôi.

Đúng lúc nguy cấp thì điện tắt phụt. Thiên hạ la rầm trời đất. Thuyền trưởng chạy tới quay điện thoại hỏi lý do. Suốt tiếng đồng hồ máy bên kia cứ bận liên tục, cuối cùng thuyền trưởng phải cử thuyền phó xuống tận nơi thì được thông báo:

“Một con chuột chạy lụt mắc kẹt ở đường dây và đã bị nướng chín vàng khiến đường dây chập mạch. Phải tìm ngay một con mèo.”

Lúc này mối nguy hiểm đã cận kề. Tàu Titanic kêu răng rắc như răng bà lão và gãy làm đôi. Tất cả tranh nhau xuống xuồng và tranh nhau phao cấp cứu. Lượng phao ít hơn lượng người nên đôi tình nhân chỉ được có một chiếc. Họ cứ nhường nhau, nước mắt đầm đìa rất cảm động. Âm nhạc nổi lên tha thiết. Hơn một ngàn rưởi hành khách sắp chết đuối vì thiếu phao. Tàu sắp chìm sâu xuống đại dương. Bỗng nhiên thuyền trưởng vụt nhớ lại kỳ thi tốt nghiệp THPT của mình. Ông cởi chiếc phao trên thân, đưa vào máy Photocopy nhanh chóng in ra hàng ngàn chiếc. Thế là hành khách ai cũng có đủ, thậm chí một người được dăm bảy loại phao. Một điều lạ là trên các loại phao này lại ghi chi chít những công thức toán học, các bài văn mẫu. Nhưng lúc nước sôi lửa bỏng thế này, có phao là tốt rồi nên cũng không ai để ý mà đều ôm phao nhảy ào xuống biển.

Titanic chìm xuống. Tất cả mọi người đều nổi lên. Pháo bông bắn rực trời. Trên nền trời đêm hiện lên dòng chữ: Tỷ lệ "nổi" đạt 100%.

Caprio và Winslet ôm nhau hôn thắm thiết!

Bộ phim kết thúc.

(C. K. sưu tầm)
Các dấu hiệu của hiện tượng hâm nóng toàn cầu


Những lời có cánh

Đã bao giờ bạn thầm khâm phục hay lớn tiếng xuýt xoa ca ngợi những phân tích sắc sảo, những nhận định sắc bén, những đánh giá chính xác, những kết luận chặt chẽ của các nhà lãnh đạo và các nhân vật quan trọng của công luận quốc gia cũng như quốc tế, mà bạn được đọc hay nghe trên các phương tiện truyền thông? Đã bao giờ bạn có cảm giác mình sẽ không bao giờ vươn tới được nghệ thuật hùng biện mà bạn vẫn thấy hàng ngày xuất hiện trên các mặt báo? Bạn hãy tự tin. Với mục “Những lời có cánh”, talaCu đem tới các bạn những tinh túy nhất của nghệ thuật sử dụng ngôn từ. Nếu bạn chịu khó bỏ thời gian nghiên cứu những hòn ngọc lung linh này, bạn sẽ nhanh chóng trở thành một nhà hùng biện dày dạn kinh nghiệm trong một tương lai không xa.

Công đoàn và người lao động

Ông Lê Trung Nghĩa, Chủ tịch công đoàn các Khu chế xuất TP HCM:

“Công đoàn hiện không kiểm soát nổi tư tưởng của người lao động nên khó vận động chỉ bằng lý lẽ".

http://vnexpress.net/Vietnam/Xa-hoi/2006/01/3B9E5BDE/


*


Công đoàn, Đảng và ông chủ

Bà Cù Thị Hậu, Chủ tịch Tổng liên đoàn lao động Việt Nam, trả lời phỏng vấn:

Những cuộc đình công vừa qua cho thấy, vai trò của công đoàn cơ sở rất mờ nhạt. Bà đánh giá thế nào về lực lượng này?

Đúng là vai trò của công đoàn cơ sở vừa qua rất mờ nhạt, không lãnh đạo được các cuộc đình công đi theo đúng trình tự của Bộ luật lao động. Nhưng lý do chính là chủ tịch công đoàn cơ sở dưới quyền ông chủ, cũng là làm thuê, ăn lương của ông chủ. Bây giờ đứng ra lãnh đạo đình công thì tất nhiên họ sẽ bị chủ sa thải, mất việc làm. Trong trường hợp đó, ai đứng ra bảo vệ họ?

Mặt khác, ở cơ sở có Đảng bộ, công đoàn lãnh đạo công nhân đình công thì phải xin ý kiến của Đảng. Đảng liệu có đồng ý? Với ràng buộc như thế, công đoàn không thể lãnh đạo đình công đúng luật.

http://www.vnexpress.net/Vietnam/Xa-hoi/2006/01/3B9E5CFE/

(Nguồn: www.lamvuon.net)


*


Giống là bình thường

Họa sĩ Lương Văn Trung, giải ba Triển lãm Mỹ thuật toàn quốc 2005:

Đã có bằng chứng tác phẩm đoạt huy chương đồng của Trung là sự sao chép tranh của hoạ sĩ Cuznhexov, Trung nghĩ sao?

Trước khi tham dự Triển lãm mỹ thuật toàn quốc, tôi đã xem rất nhiều tác phẩm về đề tài công nhân (đề tài mà tôi thích) và do đó, nếu có bị ảnh hưởng giống ai đó thì cũng là chuyện bình thường. Tôi cũng chẳng biết ông Cuznhexov là ai cả.

Nguồn: http://vietnamnet.vn/vanhoa/tintuc/2005/12/524540/


"Bình minh trên công trường" của Lương Văn Trung "Đội lao động" của Cuznhexov

Xin nâng cốc

Người chồng kiểu mẫu là người chồng như thế nào?

Ðó là người bước vào phòng ngủ nhìn thấy vợ và nhân tình trên giường, nói: “Không sao, các bạn, cứ việc tiếp tục, tôi đi pha cà phê đây.”

Thế còn người nhân tình kiểu mẫu là người như thế nào?

Là người sau việc đó vẫn có thể tiếp tục.

Xin nâng cốc vì những người đàn ông kiểu mẫu!


*


Mẹ hỏi con trai:

“Long, sổ liên lạc của con đâu?”

“À, thằng Tuấn mượn con để doạ bố mẹ nó.”

Xin nâng cốc vì sự tương thân tương ái!


*


Người ta đến nhà làm khách như thế nào?

Người Anh - với lòng tự trọng
Người Pháp - với một cô gái tóc vàng
Người Do Thái - với hộp bánh ngọt
Người Nga - với chai rượu

Họ ra về như thế nào?

Người Anh - với lòng tự trọng
Người Pháp - với một cô gái tóc đen
Người Do Thái - với hộp bánh ngọt
Người Nga - với vết bầm trên mặt.

Xin nâng cốc vì sự đa dạng tính cách!


*


Một cô công nhân lái máy xúc đang đào móng và đào được quan tài của một hoàng đế Ai Cập. Nắp quan tài bật mở và cô thấy một hoàng tử hết sức đẹp trai, trông như còn sống. Không kìm được cô bèn hôn hoàng tử. Và phép lạ đã xảy ra - hoàng tử sống lại thật.

“Biết lấy gì trả ơn em đây?”, hoàng tử hỏi. “Em có muốn tôi cho em bẩy điều ước không?”

“Em chả cần bẩy điều”, cô công nhân nói, “Tốt nhất là một điều, nhưng bẩy lần.”

Hoàng tử đồng ý, nhưng đến lần thứ năm thì tắc tử.

Xin nâng cốc chúng mừng cô công nhân máy xúc đã không để chế độ chiếm hữu nô lệ sống lại!

(Biên tập theo sưu tầm của ÐTA)