Giới cầm bút thế là có được một Đào Hiếu... Tôi vừa đọc xong
Lạc đường, đọc một mạch.
Lạc đường hấp dẫn vì Đào Hiếu quyết liệt và đi dến cùng, Đào Hiếu thực sự là một nhân vật tiểu thuyết.
Đọc đoạn đối đầu với Ba Hưng, đến chỗ “
Ba Hưng điên lên: tôi ra lệnh”, tôi đoán thế nào anh cũng đấm và quả nhiên tiếp theo “
ba cú đấm liên tiếp vào mặt anh ta”. Trong truyện của anh, rất nhiều người và nhóm người bị anh đấm thẳng vào mặt và hình như không có ai bị oan đâu.
Đào Hiếu có thể đúng, có thể sai, nhưng cuối cùng những sự thật trong nước và trên trường quốc tế cứ tóe loe ra đấy.
Tôi được biết thời Đức Quốc xã, đa số, nếu không phải là tuyệt đại đa số, trí thức Đức theo Hitler, nhưng tôi chưa thấy ai nói trí thức Đức là “hèn”. Có lẽ vì dù sao họ cũng có một Bertolt Brecht. Đánh giá giới trí thức, câu hỏi “những ai là người dũng cảm” quan trọng hơn rất nhiều câu hỏi “những ai là người hèn”.
Cầm trong tay cuốn
Lạc đường, tôi rất vui: Giới cầm bút thế là có được một Đào Hiếu.