trang chủ talaCu ý kiến ngắn spectrum sách mới tòa soạn hỗ trợ talawas
  1 - 20 / 56 bài
  1 - 20 / 56 bài
tìm
 
(dùng Unicode hoặc không dấu)
tác giả:
A B C D Đ E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Ý Z


Gửi bài này cho bạn bè
18.7.2007
 
Chủ tịch Nguyễn Minh Triết trả lời phỏng vấn về chuyến đi Mỹ
Phóng viên PVB thực hiện
Chuyến đi Mỹ cuối tháng 6.2007 vừa qua của Chủ tịch Nhà nước Cộng hoà Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam Nguyễn Minh Triết là một thắng lợi cho Đảng và nhân dân ta. Về đến Hà Nội, Chủ tịch Nước đã dành cho phóng viên của tờ báo mạng PVB “Bảo Sao Ghi Vậy” một cuộc phỏng vấn trực tiếp mặt đối mặt ngay trong dinh chủ tịch.

Cuộc phỏng vấn được ghi âm, thu hình đầy đủ và lưu trữ tại trang nhà của báo PVB và của Đảng. Phần ghi lại dưới đây đúng bản gốc 100%, không thừa một dấu chấm, không sai một dấu phẩy.
PVB: Thưa Ngài Chủ tịch, xin ngài cho biết đánh giá tổng quát của ngài về chuyến đi Mỹ vừa qua.

Chủ tịch Nguyễn Minh Triết: Thành công, thành công, đại thành công. Thắng lợi, thắng lợi, toàn thắng lợi.

PVB: Ngài Chủ tịch có thể nói rõ hơn về những thành công và thắng lợi đó không?

Chủ tịch Nguyễn Minh Triết: Này nhé. Tôi đã đem về cho đất nước hơn mười tỉ đô la của các công ti Mỹ mà không phải tốn nhiều công sức. Chỉ tốn chút nước miếng, đem khoe với các ông chủ tịch công ti là Việt Nam ngày nay có nhiều con gái đẹp lắm, mà giá nhân công rất rẻ. Thế là họ tranh nhau xin kí hợp đồng. Các công ti đối tác của mình kí xong, tôi phải đặt bút phê chuẩn cũng mỏi cả tay.

PVB: Còn những thắng lợi thì cụ thể như thế nào, thưa ngài Chủ tịch?

Chủ tịch Nguyễn Minh Triết: Tôi sẽ nói về hai thắng lợi to lớn nhất mà chuyến đi Mỹ của tôi đã đạt được. Trước hết là các báo Mỹ đều có những bài hết lòng ca ngợi tôi, như tờ Oa-sinh-tơn Pốt và tờ Guôn-xì-trít Giuộc-Nôn đều trang trọng đăng nhiều trang về chuyến đi của tôi trong mục đặc biệt Pết-Át-Vơ-Tai-Sơ-Mần. Nhiều báo của Việt kiều như Việt Huých-liViệt Tri-buyn cũng ca ngợi chuyến đi của tôi và còn xin phỏng vấn nữa. Họ hoan hỉ đăng ngay những câu trả lời bằng văn bản do Ban Tư tưởng soạn sẵn. Riêng đối với đồng bào ta bên đó, đại đa số dành cho tôi và đoàn những cảm tình nồng ấm. Lời phát biểu của tôi tại buổi liên hoan do mấy hội thương mại, doanh nghiệp Việt kiều tổ chức: “Con người ta sống trên đời là để yêu thương nhau” bây giờ đã trở thành chân lí sáng ngời trong lòng đồng bào ta bên đó.

PVB: Đại đa số Việt kiều bên đó ủng hộ Đảng và nhà nước, nhưng còn một số rất nhỏ cực đoan vẫn đem lòng thù hận, tổ chức biểu tình phản đối khi ngài Chủ tịch đến Quận Cam, thưa điều đó có đúng không?

Chủ tịch Nguyễn Minh Triết: Phải nói là đại đa số Việt kiều ở Mỹ đã đón tiếp tôi và phái đoàn một cách chân tình, niềm nở. Nhưng không ai muốn phát biểu thẳng thắn, công khai nên Đảng phải bố trí đưa cựu Thủ tướng chính quyền Sài Gòn từ Việt Nam về lại Mỹ để phát biểu mấy điều linh tinh trong tiệc liên hoan. Khi xe tiến vào khách sạn, tôi thấy vài chục người phất tờ giấy mầu vàng để chào đón tôi và phái đoàn. Tôi bấm vai kêu tài xế ngừng xe để tôi xuống bắt tay, thăm hỏi từng đồng bào đã bỏ công ăn việc làm ra đón tôi. Nhưng anh tài xế không chịu ngừng. Thế là tôi mất một cơ hội tốt để trực tiếp cám ơn những tình nghĩa của đồng bào ta, của máu Việt Nam bên đó.

PVB: Còn buổi gặp gỡ với Tổng thống Bush thì sao, thưa ngài Chủ tịch?

Chủ tịch Nguyễn Minh Triết: Ngài Tổng thống Bút và phu nhân đón tiếp tôi và nhà tôi rất ân cần. Trong khi tôi gặp Tổng thống Bút thì bà Bút đưa nhà tôi đi sóp-ping. Tổng thống Bút nói ông rất mừng là tôi đã đến được nước Mỹ. Tổng thống Bút kể cho tôi nghe rằng các cố vấn đã đề nghị ông không đón tiếp tôi trong lúc này. Nhưng Tổng thống Bút đã gạt phăng và bảo họ rằng họ không hiểu biết gì về Việt Nam vì chưa bao giờ họ đến đó. Ông Bút nói ông đã đến Việt Nam năm ngoái và thấy lãnh đạo cũng như dân Việt Nam đón ông chân tình, cởi mở còn hơn cả nhân dân Hoa Kỳ nữa.

PVB: Như thế những đề nghị về nhân quyền ở Việt Nam mà các cố vấn đưa ra có được Tổng thống Bush đem bàn luận với ngài Chủ tịch không?

Chủ tịch Nguyễn Minh Triết: Tổng thống Bút có đưa vấn đề nhân quyền ra bàn với tôi. Vì đã được cùng với Bộ Chính trị học tập trước nên tôi trả lời rất rốt ráo. Khi bàn đến quyền tự do phát biểu, Tổng thống Bút chỉ ra ngoài cửa sổ phòng bầu dục, tôi thấy rất đông người biểu tình, không phải là những bà con còn mang lòng thù hận đến biểu tình chống tôi và phái đoàn mà là những người Mỹ đang hò hét đòi Hoa Kỳ rút quân khỏi I-rắc. Ông Bút nói với tôi như thế này: “Ngài Chủ tịch thấy không, ở Hoa Kỳ mọi người dân có quyền nói lên quan điểm, kể cả chống lại những chính sách của nhà nước, mà không sợ bị bắt giam”. Nghe Tổng thống Bút nói xong, tôi mới giải thích tường tận cho ông Bút hiểu rằng ở Việt Nam thì người dân cũng được tự do phát biểu như người dân Mỹ ở ngoài kia thôi. Tôi kể cho Tổng thống Bút nghe là từ văn phòng làm việc trong phủ chủ tịch của tôi ở Hà Nội, nhiều lần tôi thấy dân biểu tình đòi Mỹ rút khỏi I-rắc, mà đâu có ai bị bắt bỏ tù. Tôi sâu sắc khẳng định với ông Bút là nhà nước Việt Nam không bắt giam những người bất đồng chính kiến, chỉ những người vi phạm luật pháp Việt Nam mới bị bỏ tù. Tôi đưa dẫn chứng cụ thể về việc người Việt chúng ta cũng có nhiều bất đồng chính kiến. Thí dụ như nhà tôi thích cầu lông, còn tôi thích bóng đá; hay Thủ tướng Dũng thích câu cá, còn tôi thích câu cua. Đó là bất đồng chính kiến đó chứ.

PVB: Ngài Chủ tịch còn được phóng viên của kênh truyền hình quốc tế CNN phỏng vấn nữa, chủ tịch có thể cho biết nội dung cuộc phỏng vấn?

Chủ tịch Nguyễn Minh Triết: Trong thời gian đoàn Việt Nam do tôi hướng dẫn có mặt tại Hoa Kỳ, kênh Xê-enờ-enờ đã liên tục từng giờ làm phóng sự về Việt Nam trong tiết mục nổi tiếng còm-mơ-sô ét. Sau đó còn gửi phóng viên Gúp-phờ Bờ-lít-giờ đến phỏng vấn tôi. Chung chung tôi lại đưa ra quan điểm rằng là Việt Nam muốn phát triển trao đổi thương mại với Hoa Kỳ vì ở đó có nhiều tài nguyên, nhiều bãi biển đẹp, rừng núi hấp dẫn, nhân công rẻ và nhiều gái đẹp. Trên kênh Xê-enờ-enờ một lần nữa tôi lại xác minh rằng ở Việt Nam không có tù chính trị. Nhà nước Việt Nam không bắt giam những người bất đồng chính kiến.

PVB: Chỉ có thế thôi thưa ngài Chủ tịch?

Chủ tịch Nguyễn Minh Triết: Không, phóng viên có hỏi nhiều nữa. Anh đọc bản lược thuật của báo Nhân dân thì rõ.

PVB: Nhưng báo đài nước ngoài thì nói báo Nhân dân của Đảng và nhà nước ta không thuật lại đúng, hoặc đã thêm bớt lời nói vào miệng của ngài Chủ tịch.

Chủ tịch Nguyễn Minh Triết: Thêm bớt chỗ nào đâu, anh dẫn chứng cho tôi xem. Bản lược thuật buổi phỏng vấn đã được Bộ Chính trị thông qua trước khi phổ biến cho nhân dân ta đọc, cũng như những bài phỏng vấn trên báo Việt kiều cho đồng bào ta ở nước ngoài đọc. Không thể có sai sót được vì Đảng ta là trí tuệ, là ngọn đuốc soi đường.

PVB: Thưa ngài Chủ tịch, trong bản đăng trên báo Nhân dân, chẳng hạn ngài cho biết, sau khi phóng viên CNN đưa cho ngài xem tấm hình của linh mục Nguyễn Văn Lý bị nhân viên an ninh của ta bịt miệng vì la ó trong phòng xử, ngài nói rằng Hội đồng Giám mục Việt Nam và Vatican đồng ý với việc này. Nhưng sau đó ông Chủ tịch Hội đồng Giám mục Việt Nam đã tuyên bố rằng ngài nói không đúng sự thật.

Chủ tịch Nguyễn Minh Triết: Tôi nói không đúng sự thật chỗ nào nhỉ? Khi toà xử, kết án ông Lý rồi đem nhốt tù, không thấy Hội đồng Giám mục Việt Nam lên tiếng hay Va-ti-căng phản đối gì thì tức là họ đồng tình với việc làm đúng đắn của Đảng và nhà nước ta chứ còn gì nữa. Ở đời tôi ghét nhất là nói dối. Tôi cũng như Thủ tướng Dũng rất ghét những điều gian dối.

PVB: Xin cám ơn ngài Chủ tịch đã dành cho báo chúng tôi cuộc phỏng vấn hôm nay.

© 2007 talawas
 


Gửi bài này cho bạn bè
29.11.2006
 
Thư riêng của Tổng thống Bush gửi chủ tịch Nguyễn Minh Triết
talaCu
Cơ quan ngôn luận của talawas – Sát cánh cùng Nhân Dân

Số 37 – Ngày 29 tháng 11 năm 2006



Thư riêng của Tổng thống Bush gửi chủ tịch Nguyễn Minh Triết

Nước Mĩ, vài phút rảnh rỗi nhân dịp Lễ Tạ ơn


Ông chủ tịch rất thân mến của tôi,

Hôm nay, trọn một tuần sau buổi quyến luyến chia tay ông cùng quý bà, tôi cầm bút viết vài hàng, mong những tình cảm tràn đầy trong trái tim tôi và trái tim nước Mĩ vượt muôn trùng Thái Bình Dương đến với ông bà và đất nước Việt Nam.

Chuyến viếng thăm thật là ngắn ngủi, khiến biết bao điều chưa được nói thành biên bản, nhưng tôi tin chắc rằng kể từ nay - chứ đâu phải từ chuyến thăm Việt Nam của Bill Clinton mấy năm trước – hai dân tộc chúng ta đã nhất trí cao độ về vấn đề quá khứ.

Cuộc tháo chạy tán loạn: 29.4.1975, trên nóc Toà Đại sứ Mĩ tại Sài Gòn

31 năm sau: tháng 11.2006, Hà Nội (tranh: Babui)

Người Mĩ chúng tôi có một quan điểm rất thoáng về quá khứ, nhất là những quá khứ do chúng tôi quyết định. Tuy ở vào vị trí phải thường xuyên làm nên lịch sử, nhưng Hoa Kì lại là biểu tượng của tương lai nhân loại, nhất là những nhân loại không chống lại chúng tôi. Tôi rất mừng là Việt Nam cũng chia sẻ quan điểm này. Việt Nam cũng xác định rất nhất quán "Ai không theo ta là chống ta" và cũng cương quyết niêm phong quá khứ lại. Phái đoàn của ông Phan Văn Khải khi đến Hoa Kì năm ngoái đã không mất thời giờ vào việc gặp gỡ các công ti sản xuất bom Napalm trước kia, mà tìm đến Microsoft, Boeing và Harvard. Không nên để lịch sử cản đường mình, đó là cách ứng xử đẹp nhất với quá khứ.

Những hình ảnh này của lịch sử có thể cản đường đến...

... tương lai hội nhập (tranh: Babui)

Khi đặt chân tới Hà Nội, vợ chồng tôi hết sức bất ngờ và vui mừng thấy một nước Việt Nam trẻ trung, năng động, tràn đầy sức sống. Các bạn là những con hổ non đang chuẩn bị nhảy những cú ngoạn mục, và tôi xin được tiết lộ với ông chủ tịch rất thân mến rằng cá nhân tôi nói riêng rất say mê những loài động vật dũng mãnh như ngựa, hổ, xe tăng, còn tấm lòng người Mĩ chúng tôi thì luôn mở rộng cho mọi loài động vật.

Những con hổ non...

... và mẹ hổ

Chính vì thế tôi thật tiếc là món quà PNTR mà tôi đã dày công chuẩn bị để mang sang Việt Nam lần này, đến phút chót – nói như Laura của tôi – là đã bị bỏ quên tại khách sạn Shangri-la ở Singapore. Chắc ông cũng thông cảm với tôi: Nước Mĩ phải học tập Việt Nam khá nhiều trong tinh thần trên dưới cùng một lòng, tả hữu cùng một hướng, không nên mất đoàn kết, dẫn đến những quyết định đáng tiếc như của Đảng Dân chủ vừa rồi với vụ quà cáp. Nhưng mặc dầu đã hoàn toàn chắc chắc về sự đại lượng của ông, tôi vẫn vô cùng xấu hổ khi lúc đến thì tay không mà lúc về thì chẳng những được cả một dân tộc - trong khi không thiếu gì người đang giục nhau “Hãy nhanh chân và giành một phần Việt Nam!” – mà lại còn được đem theo tấm áo dài màu xanh da trời, mầu của tương lai và hi vọng. Laura của tôi thì xiết bao hạnh phúc vì được tặng bức chân dung hai đứa chúng tôi đang nhìn vào mắt nhau đắm đuối, khảm bằng những viên ngọc lung linh nhất của tình cảm Việt Nam.

Tấm áo dài mang màu của tương lai và hi vọng (tranh: Babui)

Cuối cùng, tôi cũng phải xin lỗi ông về sự cố bất đắc dĩ, thực ra là do Condoleezza không được khéo léo lắm. Ai lại mời bộ trưởng tất cả các nước đến ăn sáng với mình mà chừa hai bộ trưởng của Đài Loan ra như thế, để họ phải nhịn đói rất tội nghiệp. Nhưng như tôi đã ghé tai ông nói nhỏ hôm chụp ảnh trước tấm phông có cảnh Vịnh Hạ Long: Đôi khi phải vì việc lớn mà quên đi tiểu tiết ông ạ. Chắc ông cũng không muốn ông Hồ Cẩm Đào đùng đùng bỏ về trước. Đối với chủ nhà là ông, tất cả các vị khách đều bình đẳng, nhưng có những vị khách bình đẳng hơn các vị khác, đúng không ạ? Cũng vì nghĩa lớn mà tôi tin rằng ông đã phải chịu vài ba lời chỉ trích khi buộc phải treo biển cấm người nước ngoài ở đâu đó (mặc dù chính mặt tôi chưa hề nhìn thấy chúng, mà tôi có cái tật là chỉ tin những gì mình tận mắt chứng kiến). Rồi lịch sử sẽ xoá cho chúng ta những cái “tội” ngọt ngào ấy!

Ông cũng cho tôi gửi lời thăm hỏi nồng nhiệt đến ông Tổng Bí thư Nông Đức Mạnh và ông Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng. Tôi rất vui rằng câu nói buột miệng của tôi về sự thành đạt của mấy người con của ông Thủ tướng lại được báo chí quan tâm đến như vậy.

Cầu Chúa phù hộ cho nước Mĩ, để nước Mĩ có thể che chở cho Việt Nam!

Thư bất tận ngôn.

Mãi mãi là bạn ông.

George W. Bush


Hà Nội chống tham nhũng


Sáng ngày 21.11, Hội nghị cán bộ chủ chốt thành phố Hà Nội về chương trình hành động chống tham nhũng, lãng phí đã khai mạc trọng thể. Chủ tịch UBNDTP mở đầu hội nghị bằng việc giới thiệu hai biện pháp đặc biệt:

1. Nghiêm cấm dùng xe công vào việc riêng. Trường hợp được thảo luận sôi nổi là: nếu trên đường theo xe cơ quan ra sân bay đi công tác đột xuất, cán bộ nhà nước muốn tạt qua nhà một lát thì bắt đầu từ đoạn đường nào được tính vào phạm trù việc riêng mà cán bộ phải trả một khoản tiền theo giá taxi. Điều này cũng có nghĩa các xe cơ quan cần đồng loạt trang bị thêm đồng hồ tính tiền. Nếu cán bộ cần tạt qua nhà để lấy một bộ quần áo bắt buộc phải mặc trong khi giao tiếp thuộc công việc cơ quan, thì đoạn đường tạt qua nhà được tính vào phạm trù việc công. Nếu cán bộ kết hợp việc lấy bộ quần áo này với việc ôm hôn tạm biệt vợ con thì tính lượt đi đoạn đường này vào phạm trù riêng và lượt về vào phạm trù công. Nếu hai cán bộ cùng đi một xe cơ quan, trong đó chỉ có một cán bộ được hưởng chế độ xe công tác thì cán bộ đi nhờ phải thanh toán cho tài xế xe cơ quan một khoản tiền bằng nửa giá taxi cho đoạn đường đã đi, v.v…

2. Cấm nhận và biếu quà, tặng phẩm trị giá trên 200.000 đồng. Trường hợp quà được mua trong Duty Free Shop với giá ghi dưới 200.000 thì vẫn phải tính theo giá của thị trường tự do. Tuy nhiên, cán bộ không bị truy cứu trách nhiệm trong trường hợp vợ mình tặng hoặc nhận một món quà trị giá trên mức quy định, vì vợ cán bộ là một công dân đã đầy đủ tư cách pháp lý và phải tự chịu trách nhiệm trước pháp luật và trước lương tâm. Để tôn trọng truyền thống “ăn ở có trước có sau” của người Việt, quy định không tính đến những món quà vô giá, những món quà không thể quy đổi ra giá trị vật chất và những món quà mang nặng tính chất tình cảm.

Sau bữa ăn trưa đơn giản với 6 món cơ bản và rượu bia, nước giải khát các loại, hội nghị tiếp tục thảo luận nghiêm túc và khẩn trương tại hội trường. Phát biểu kết luận hội nghị, Bí thư Thành uỷ Phạm Quang Nghị nhấn mạnh: mỗi lãnh đạo sở, ngành, quận, huyện phải có ít nhất một sáng kiến cụ thể chống tham nhũng, lãng phí, tránh tình trạng chỉ viết thu hoạch tóm lược về Luật phòng chống tham nhũng và Luật thực hành tiết kiệm như trước đây. Thời hạn cuối để nộp sáng kiến là 17 giờ ngày 21.01.2007 tại Văn phòng UBNDTPHN, 79 Đinh Tiên Hoàng, Hoàn Kiếm, ĐT. 9345912, email sangkien@ubnd.hn.gov.vn.

Theo kế hoạch, tất cả các sáng kiến, sau khi biên tập và nhuận sắc bởi các nhà văn, nhà báo lão luyện nhất, sẽ được UBNDTP phát hành rộng rãi dưới dạng truyện nhiều tập. Tất cả các cơ quan nhà nước, ban ngành, đoàn thể, địa phương và các trường từ mẫu giáo đến đại học sẽ được giao chỉ tiêu mua sách về nghiên cứu. Có thể phát hành những ấn bản đặc biệt với khổ chữ to hơn, kèm hình minh hoạ vui tươi, cho đối tượng từ mẫu giáo đến hết bậc tiểu học. Mua với số lượng lớn sẽ được giảm giá từ 15% đến 30%. Gia đình thương binh, liệt sĩ, có công với cách mạng, anh hùng các lực lượng vũ trang nhân dân và các diện “chế độ” tương tự sẽ được nhận sách miễn phí. Gia đình trong diện “xoá đói giảm nghèo” có thể làm đơn đến các UBND phường để xin mua sách trợ giá. Dự kiến tập đầu tiên của bộ sách quí này sẽ được xuất bản dưới tên Hà Nội chống tham nhũng: 1001 sáng kiến vào giữa năm 2007.

 


Gửi bài này cho bạn bè
23.8.2006
 
Công an – người bạn của nhân dân
- Nội dung đáng tiếc không được tìm thấy -
 


Gửi bài này cho bạn bè
16.8.2006
 
Động vật quý hiếm
talaCu
Cơ quan ngôn luận của talawas – Sát cánh cùng Nhân Dân

Động vật quý hiếm

Hà Nội - Đầu tháng Tám vừa qua, đội cán bộ kiểm lâm rừng Cúc Phương phát hiện một nhóm thanh niên gồm 3 nam 2 nữ trú ngụ bất hợp pháp tại khu vực dành riêng cho một số loài thú quý hiếm đang được đặt dưới sự quan sát của Ủy ban Bảo vệ Động vật Rừng Nhiệt đới Việt Nam trong dự án Rừng Quốc gia IV do Liên hiệp châu Âu tài trợ và Bộ Khoa học, Công nghệ và Môi trường chủ quản. Cụ thể, nhóm thanh niên này bị bắt gặp trong một hang đá, vốn là nơi ở của một đàn voọc mông trắng, trong đó có một con cái đang mang thai. Voọc mông trắng là loài thú được xếp hạng E (endangered) trong mức độ đe doạ tuyệt chủng, hiện rất hiếm tại Việt Nam và được nhiều nhà động vật học quan tâm. Bộ lông của chúng rất đẹp và có giá trị thẩm mỹ lớn.

Nhóm thanh niên này không có những biểu hiện man rợ hay hung hãn, khiến đội kiểm lâm có thể lập tức kết luận họ không phải người sói hay Tarzan. Ngược lại, họ tỏ ra là những người hiền lành vô hại và khá hiểu biết. Quần áo của họ tuy đã bẩn thỉu nhưng lúc còn mới chắc thuộc loại sành điệu thời nay, nên cũng có thể kết luận rằng họ không phải là lính Nhật sót lại trong rừng từ Chiến tranh Thế giới lần thứ Hai. Ngược lại, họ nói tiếng Việt thành thạo, trừ một người trong nhóm mà sau này được biết là Việt kiều thế hệ thứ hai rưỡi tại Hoa Kỳ. Hai người bị bệnh đường ruột và một người bị trướng bụng, hai chứng bệnh thường gặp ở loài voọc mông trắng, song nhìn chung tình trạng sức khoẻ của cả nhóm không có gì nguy kịch sau hơn 5 tháng ở trong rừng.

Được hỏi về mục đích xa lánh nền văn minh của đồng loại, họ cho biết: "Trong thời buổi hiện nay, khi những giá trị xác thịt khinh bỉ giá trị tinh thần, khi những lý tưởng văn hiến bị những lý tưởng tiêu thụ xua đuổi, chúng tôi tự thấy mình thuộc những loài thú sắp tuyệt chủng. Chỗ an toàn nhất cho chúng tôi là bên cạnh loài voọc mông trắng". Cả 5 người đều cho biết mình là nhà thơ, từng có thơ đăng trên một số website, 2 người đã có thơ được in chung trong một vài tuyển tập, 3 người đã có tác phẩm in riêng. Trong 5 tháng vừa qua, họ đã đọc thơ hoàn toàn tự do trước sự chăm chú lắng nghe của đàn voọc, "một cử toạ lý tưởng", như họ cho biết.

Các cơ quan chức năng hiện còn chưa thống nhất: Bộ Khoa học, Công nghệ và Môi trường từ chối trách nhiệm giải quyết sự việc này, vì nhóm thanh niên nói trên tuy là những động vật cao cấp, nhưng không thuộc số động vật rừng nhiệt đới trong dự án mà bộ này chủ quản. Một lãnh đạo của bộ cũng tỏ ý lo ngại rằng nếu đưa các nhà thơ này trở về hang đá thì ảnh hưởng không nhỏ đến sinh hoạt của đàn voọc, đặc biệt đối với con voọc cái đang mang thai, niềm hy vọng của 2 chuyên gia Bỉ do Liên hiệp châu Âu phái sang giúp ta quản lý dự án mà dự tính ngân sách có thể lên tới 3,5 triệu đô-la. Bộ Lao động, Thương binh và Xã hội cũng chưa có chủ trương đưa chỉ tiêu "nhà thơ" vào diện hưởng chính sách xã hội để có thể phụ cấp những chế độ giống như với các chỉ tiêu "neo đơn không nơi nương tựa" hay "có thành tích đặc biệt với cách mạng". Bộ Thông tin-Văn hoá thì nêu rõ quan điểm rằng họ chỉ có điều kiện quan tâm đến loài người, những vấn đề của loài thú - dù là thú quý hiếm - không còn thuộc thẩm quyền của bộ này.

Rút cuộc, chỉ có Bộ Công an tìm ra cách giải quyết: các nhà thơ phải nộp mỗi người hai triệu bảy trăm mười lăm ngàn đồng tiền phạt vì tội không đăng ký tạm trú 5 tháng trong hang đá, riêng nhà thơ Việt kiều phải nộp gấp đôi. Một nhân viên của bộ này còn cho biết, rừng Cúc Phương là rừng quốc gia Việt Nam, một địa điểm công cộng. Tụ tập đọc thơ trước cử toạ tại đây cần xin phép các cơ quan quản lý. Trong thời gian tới, nếu chu trình phát triển tâm sinh lý của đàn voọc có dấu hiệu bất bình thường, có thể bộ sẽ tính đến việc khởi tố nhóm nhà thơ này theo pháp lệnh của nhà nước về bảo vệ môi trường và các loài động thực vật quý hiếm.

(P.V.)

Trung Cận Đông



Nguồn: The Times





Nguồn: Courrier international

Cuộc thi Tân Kỳ tích

Các cụ nói “hết khôn dồn đến dại” là nói sai bét. Chứ ở nước Việt Nam hiện thời thì “hết khôn nọ lại sọ ra khôn kia”. Nhân dịp Xuông Cấp 2006 (World Cup), những người có đầu óc lành lặn ở Việt Nam nghĩ ra một cuộc thi mang tên Tân Kỳ tích 2006, hội tụ đủ mặt anh tài ba miền, nhưng giải thì có hạn để bảo đảm xứng đáng với Tân Kỳ tích.

Bắt chước lối trao giải Ớt-Cay (Oscar), giải Tân Kỳ tích được trao từ thấp lên cao cho thêm phần kỳ bí. Kết quả như sau:

Giải 3: Dự án Quốc hội nghỉ họp thời gian Xuông Cấp

Lời nhận xét của Ban chấm giải:

“Tác giả tỏ ra am hiểu nhân tình thế thái, hiểu rõ đại biểu Quốc hội dù chẳng đại diện cho ai, song dẫu sao cũng là ‘phương diện cuốc da, nhân dân nhòm xuống người ta nghếch vào’, nếu ban đêm thức xem bóng đá quá đà, ban ngày họp mà ngáp sái hàm hoặc ngủ gục hoặc đọc văn bản viết sẵn ấp úng hơn trẻ lớp mười hai, thì lại sẽ bị bọn bồi bút diễn biến hòa bình biến các vị đó thành Nghị Gật.”

Giải 2: Không có (thật đáng tiếc!)

Giải nhất: Xác chết biết nói

Lời nhận xét của Ban chấm giải:

“Tác giả tỏ ra nhạy cảm với tình hình đất nước thể hiện ở mô hình đầy sáng tạo có thể đem triển lãm quốc tế.”

ta la cu con có được coi mô hình đó, nó hình người với những nét mô tả như sau:

  • một đôi chân bị lún sụt què cụt và chỗ còn lại thì sứt sẹo lở loét;
  • một đôi mắt thất thần vì tệ nạn xem phim không đồi trụy;
  • một hộp sọ chất đầy phao thi và bằng cấp rổm;
  • một đôi cánh tay sệ cố vẫy về phía mặt trời;
  • một quả tim xưng phồng bên trong có hai ba bằng đại học bìa đỏ, kẹp giữa là những đồng đô-la xanh đựng trong cặp tài liệu mật;
  • một cái rốn sâu hoắm đen thui rỉ nước mắt rưng rưng trong lụt bão;
  • và vài ba “bộ” nữa, kể không hết;
đặc biệt trên mô hình ngắc ngoải đó vẫn có một cái mồm biết nói đi nói lại nhiều lần không mỏi đôi điều tâm sự cùng báo giới: “… nay tôi đã hơn 70 tuổi, nên nghỉ để thế hệ trẻ hơn làm, bà con yên tâm đi, lãnh đạo nghỉ không có đảo lộn chi hết trọi, hổng có sợ”.

(ta la cu con)

Khẩu hiệu Tân Hình thức



Tệ nạn ma tuý là hiểm hoạ lớn cho
Toàn xã hội tham gia tệ nạn ma tuý
Là có tội với nhân dân và sẽ bị
Pháp luật trừng trị thích đáng

Tin văn hoá nghệ thuật: Sốt chèo

Trong buổi xét duyệt danh hiệu Nghệ sĩ Ưu tú và Nghệ sĩ Nhân dân cấp nhà nước, khi đọc đến tên diễn viên chèo Xuân Hinh, ngài cựu Bộ trưởng Văn hoá vui vẻ nhận xét: “Ồ, cậu diễn viên này vợ tôi thích lắm”. Quả nhiên diễn viên Xuân Hinh được xét duyệt danh hiệu Nghệ sĩ Nhân dân.

Anh em văn nghệ sĩ các ngành nghề của cả nước hiện đang lũ lượt rũ nhau đi học thêm nghề hề chèo. Học phí cho mỗi buổi học Xuân Hinh tính bằng một sô diễn của Xuân Hinh (tối thiểu mươi triệu), đủ cho thấy đó là hề hết sức đắt tiền chứ không là hề rẻ tiền, phá nát nghệ thuật chèo, như những kẻ bất tài đố kỵ trước đây thường phê phán.

Dân Hà Nội cũng đang sốt hát chèo, vì ngài cựu Bộ trưởng đã chuyển sang làm Bí thư Thành uỷ Hà Nội, mà theo các nguồn thạo tin, sở thích của phu nhân của ngài tân Bí thư vẫn không thay đổi.


*


Năm nọ, nhà nước lần đầu tiên có chủ trương phong danh hiệu nghệ sĩ. Cụ Trần Vũ, đạo diễn bộ phim nổi tiếng Con chim vành khuyên, được phong Nghệ sĩ Nhân dân ngay đợt đầu tiên, kèm theo số tiền thưởng là 400.000 VNĐ.

Cũng năm đó, lần đầu tiên nuớc ta tổ chức thi hoa hậu. Bùi Bích Phương trúng giải Hoa hậu báo Tiền phong, kèm theo số tiền thưởng là 700.000 VNĐ.

Giữa sân Hãng Phim truyện Việt Nam ở số 4 phố Thụy Khê, Hà Nội, cụ Trần Vũ đọc vang hai câu thơ:

"Cả đời Nghệ sĩ Nhân dân
Không bằng Hoa hậu tụt quần một khi".

Chú Tễu

Đùa hay thật?

Đầu tháng 4/2006, các nhân viên của Trạm thu phí trên đường Bắc Thăng Long - Nội Bài hết sức ngạc nhiên khi ông trạm trưởng đột ngột thông báo: Để ngăn chặn tiêu cực xảy ra, từ ngày 15/4/2006 toàn bộ cán bộ, nhân viên của trạm phải khâu túi quần, túi áo lại khi đi làm. Lúc đầu các nhân viên đều nghĩ ông trạm trưởng... đùa. Một số người gọi điện thoại đến các trạm thu phí khác của Công ty quản lý và sửa chữa đường bộ 234 (Cục Đường bộ) thì nhận được thông tin "sếp" bên đó cũng yêu cầu nhân viên phải khâu túi quần, túi áo khi đi làm! Thắc mắc lên lãnh đạo Công ty 234 thì giám đốc cho biết: "Tất cả các trạm thu phí của công ty, nhân viên phải khâu túi quần, túi áo lại khi đi làm".

http://www.thanhnien.com.vn/Xahoi/2006/5/1/147178.tno


Những lời có cánh

Đã bao giờ bạn thầm khâm phục hay lớn tiếng xuýt xoa ca ngợi những phân tích sắc sảo, những nhận định sắc bén, những đánh giá chính xác, những kết luận chặt chẽ của các nhà lãnh đạo và các nhân vật quan trọng của công luận quốc gia cũng như quốc tế, mà bạn được đọc hay nghe trên các phương tiện truyền thông? Đã bao giờ bạn có cảm giác mình sẽ không bao giờ vươn tới được nghệ thuật hùng biện mà bạn vẫn thấy hàng ngày xuất hiện trên các mặt báo? Bạn hãy tự tin. Với mục “Những lời có cánh”, talacu đem tới các bạn những tinh túy nhất của nghệ thuật sử dụng ngôn từ. Nếu bạn chịu khó bỏ thời gian nghiên cứu những hòn ngọc lung linh này, bạn sẽ nhanh chóng trở thành một nhà hùng biện dày dạn kinh nghiệm trong một tương lai không xa.


Hiện đã phát hiện tới 2000 người mắc bệnh “chim sệ cánh” tại Việt Nam

TS Nguyễn Trần Hiển - Viện trưởng Viện Vệ sinh dịch tễ TW nhấn mạnh bệnh xơ hóa cơ Delta không phải do tiêm vaccine nhưng chắc chắn là do tiêm.

http://www.tienphongonline.com.vn/Tianyon/
Index.aspx?ArticleID=46413&ChannelID=2


Ký ức lịch sử

Ôn lại quá khứ và trau dồi ý thức lịch sử là nghĩa vụ của mọi công dân. Đóng vai trò gương mẫu, talaCu xin giới thiệu mục “Ký ức lịch sử”. Chúng ta hãy cùng nhau sống lại những giây phút hào hùng của lịch sử dân tộc cũng như của những đất nước (đã từng là) anh em.

Tài sản quý báu nhất

Một chủ nhà băng Mỹ sang thăm Đông Đức, thấy giữa sân trụ sở Bộ Tài chính một đống vàng nằm chỏng chơ, ngạc nhiên nói: "Ở nước Mỹ chúng tôi, vàng là tài sản quý báu nhất. Chúng tôi để kho vàng ở Fort Knox, xung quanh có tường bê tông kín mít, có trạm canh đêm ngày, có mìn và dây thép gai bao bọc, có lính gác và chó thường xuyên túc trực."

Bộ trưởng Bộ Tài chính Đông Đức đáp: "Xã hội các ông khác xã hội chúng tôi chính là ở đó. Tài sản quý báu nhất trong xã hội chúng tôi là con người".


*


Thật thà

Hai lính biên phòng Đông Đức đi tuần dọc theo Bức tường Berlin.

Người này hỏi: "Này cậu, giả sử tớ vượt tường sang bên kia, cậu có rút súng bắn ngay không?"

Người kia đáp: "Tất nhiên! Tớ mà vượt tường thì cậu cũng phải bắn thôi."

"Không. Chắc tớ sẽ đứng ngây ra vì sợ."

"Thật hả? Vậy cứ thế nhé. Chào cậu, tớ biến đây!"


*


Kim chỉ hướng

"Có thể dùng chuối làm kim chỉ hướng được không?"

"Tất nhiên là được. Ban đêm hãy để một quả chuối lên Bức tường Berlin. Sáng ra thấy đầu nào bị cắn, đó là hướng Đông." [1]


*


Khan hiếm

Một người dân Đông Đức gửi thư cho Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Đông Đức: "Đồng chí Honecker kính mến! Tôi đã phải xếp hàng 10 năm mới được mua một chiếc xe Trabant. Bây giờ lại phải xếp hàng 2 năm mới đến lượt mua ống xả. Lòng kiên nhẫn của tôi đã hết. Trong vòng 4 tuần nữa, nếu không được phân phối ống xả, tôi sẽ treo cổ tự tử."

Thư hồi âm của Tổng Bí thư: "Đồng chí thân mến, tôi khuyên đồng chí nên treo cổ tự tử ngay, vì tôi không chắc là 4 tuần nữa vẫn còn dây thừng để phân phối cho đồng chí."


*


Đông hay Đoài?

Ở thế giới bên kia, lãnh tụ cộng sản của Cộng hoà Dân chủ Đức Walter Ulbricht được lên Thiên đường. Thánh Peter hỏi: "Walter, cậu thích ở Thiên đường xóm Đông hay Thiên Đường xóm Đoài?"

Ulbricht: "Tôi suốt đời là một người cộng sản trung kiên. Chết đi tôi cũng nguyện trung thành với lý tưởng. Tôi xin được ở xóm Đông."

Thánh Peter: “Tốt thôi. Nhưng đến giờ ăn trưa thì sang xóm Đoài ăn nhé. Chúng tôi không nấu riêng cho một người đâu.”


[1]Chuối là loại hàng xa xỉ tại Cộng hòa Dân chủ Đức trước đây.

Thư tuyệt mệnh

Một người đàn ông ở Philadelphia tự tử, để lại bức thư tuyệt mệnh sau đây:

Tôi kết hôn với một goá phụ. Vợ tôi có một con gái đã lớn. Cha tôi phải lòng con gái của vợ tôi, kết hôn với nó, vậy cha tôi trở thành con rể tôi, còn con gái của vợ tôi trở thành mẹ tôi.

Vợ chồng tôi sinh được một con trai, vậy cha tôi là em rể của con trai tôi, còn con trai tôi là chú tôi, vì nó là em của con gái của vợ tôi.

Rồi vợ của cha tôi lại sinh một con trai. Đó chính là em trai tôi và cũng là cháu ngoại tôi, vì nó là con của con gái của vợ tôi. Luận ra thì vợ tôi chính là bà ngoại tôi, vì nàng là mẹ của mẹ tôi. Tôi là chồng nàng đồng thời là cháu ngoại của nàng. Mà chồng của bà ngoại phải là ông ngoại, vì thế tôi chính là ông ngoại của tôi.

(Mark Twain)

Chân tình

Nàng đã quá chán cái bản mặt ngây ngô thờ phụng của chàng. Nàng đã quá chán sự trung thành tẻ nhạt của chàng. Nàng đã quá chán tính cẩn thận chi li của chàng. Nàng tàn nhẫn dứt tình: “Anh biến đi, tôi chán anh lắm rồi”.

Chàng khẩn khoản: “Em đuổi thì anh đi. Nhưng bao giờ em cho phép anh gặp lại?”

Nàng: “10 năm nữa, hiểu chưa!”, và tưởng đã thoát nợ.

Chàng rạng rỡ: “Đồng ý. Vào lúc mấy giờ hả em?”


 


Gửi bài này cho bạn bè
31.5.2006
 
Chính thức ra mắt Hội Người cung cấp Dịch vụ Tình dục Việt Nam tại Hà Nội
talaCu
Cơ quan ngôn luận của talawas – Sát cánh cùng Nhân Dân

Số 34 – Ngày 31 tháng 5 năm 2006


Không lời



(Don Wright)

Google ở Trung Quốc

Google giỏi thật đấy, chính phủ chỉ tìm chữ “đối lập”, và thoắt một cái… … chúng ta đã ở trong này rồi.

(Tony Auth)

Chính thức ra mắt Hội Người cung cấp Dịch vụ Tình dục Việt Nam tại Hà Nội

Hôm qua, 30.5.2006, tại quán karaoke “Bạn của đại gia” ở 71 Hàng Trống, Hà Nội, Hội Người cung cấp Dịch vụ Tình dục Việt Nam đã chính thức ra mắt báo chí và truyền thông, ba tháng sau khi được thành lập. Chủ tịch Hội là bà Mỹ Loan, 26 tuổi, hiện đang là má mì ở khách sạn Bảo Sơn. 10 thành viên của Ban chấp hành Hội đến từ nhiều tỉnh và thành phố, trong đó có hai nam giới, một người khai có cả hai giới tính, và hai chị nước ngoài gốc Ukraina. Anh Phan Trường, 21 tuổi, pê-đê, công tác tại đầu đường Cách mạng tháng Tám ở Thành phố Hồ Chí Minh (gốc cây thứ hai), được bầu làm Tổng thư ký Hội. Nhân dịp này, talaCu đã có một cuộc trao đổi với bà Mỹ Loan.

talaCu: Xin bà cho biết lý do thành lập Hội?

Mỹ Loan: Nghề nào cũng cần có hội có phường. Nhà nông có Hội Nông dân, nhà văn thì có Hội Nhà văn. Nghề cung cấp dịch vụ tình dục của chúng tôi là một nghề vất vả và đòi hỏi vừa có kinh nghiệm vừa luôn luôn phải sáng tạo. Ngày ngày chúng tôi đối mặt với sự cô đơn trong căn phòng mát-xa nhỏ, dồn tâm tư tình cảm của mình vào lưng khách hàng trắng trước mặt. Chúng tôi muốn mọi người nhận thức được đúng đắn vai trò và đóng góp của chúng tôi trong xã hội. Khẩu hiệu của Hội là “Vui và an toàn cho mọi người, mọi nhà”, viết tắt là VAGINA.

Hội Người cung cấp Dịch vụ Tình dục Việt Nam giới thiệu các thành viên Ban chấp hành trong đêm ra mắt tại karaoke “Bạn của đại gia” ở 71 Hàng Trống, Hà Nội

talaCu: Mục tiêu của Hội là gì?

Mỹ Loan: Một trong những mục tiêu của Hội là đoàn kết giúp đỡ lẫn nhau. Hiện nay đang có sự chia rẽ, phân chia đẳng cấp. Hàng một triệu thì nghĩ mình thành công hơn hàng ba trăm, người làm mát-xa thì coi mình sang hơn người trong quán bia ôm. Chúng tôi cho rằng làm ở đâu không quan trọng, chất lượng và sự sáng tạo trong dịch vụ, sự yêu mến của khách hàng mới là những điều khẳng định tài năng.

talaCu: Liệu sẽ có một phân biệt mới giữa hội viên và những người ngoài Hội?

Mỹ Loan: Hoàn toàn không. Công chúng sẽ là người phán xét trung thực nhất giá trị công việc của anh, chứ không phải việc anh có là hội viên của Hội hay không, hay anh có giữ chức tước gì trong Hội hay không.

talaCu: Chị có thể cho biết một số hoạt động của Hội?

Mỹ Loan: Ngay sau khi mới thành lập chúng tôi đã tổ chức rất thành công Hội nghị các hội viên trẻ ở thành phố biển Nha Trang (thành phần theo quy định: hội viên tuổi không quá 25, chưa hội viên không quá 20), vừa vui chơi vừa trao đổi kinh nghiệm. Các hội viên trẻ ngồi đối diện với khán giả, tự trình diễn. Sân chơi rất nóng, người này “diễn” xong chuyển “đồ chơi” cho người tiếp theo bất kỳ. Rất vui là có nhiều người lên sàn cướp laptop để chiếu đĩa DVD chứa các tác phẩm của mình.

Hội nghị hội viên trẻ cũng tổ chức một toạ đàm với chủ đề “Dịch vụ của tôi”, chia làm các nhóm: những người hoạt động trên đường phố, những người làm việc trong nhà hàng, khách sạn, và những người hoạt động nghiệp dư. Mọi người sôi nổi thảo luận về câu hỏi “Bạn có dùng dịch vụ của người khác?” Các hội viên nam thì hào hứng tham gia chủ đề “2 phút cho một bàn tay sáng tạo trẻ”.

Cuối năm nay chúng tôi sẽ tổ chức Đại hội Toàn quốc lần thứ Nhất tại Hà Nội, có sự tham gia của đại diện các khách hàng ruột như giới kinh doanh, giới viên chức các Bộ, các Tỉnh, ngành công an, nhưng cũng kể cả những người bình dân thân thiết như anh em sinh viên và cánh lái xe ôm. Ngoài ra, tháng 7 này chúng tôi sẽ tổ chức một trại thực tập tại nhà nghỉ “Hòa Bình” ở Đại Lải, có sự tham dự của quốc tế. Ngôn ngữ mới của các dịch vụ luôn luôn vận động và thay đổi nhanh lắm, chúng ta phải bắt kịp với thế giới. Chúng tôi cũng sẽ đề cập tới các vấn đề lý thuyết và phê bình: làm thế nào để phân loại được chất lượng của một handjob, kỹ thuật blowjob đã phát triển trong hai thập kỷ vừa qua ra sao? Công chúng Việt Nam cần gì? Nên chạy theo thị hiếu của đám đông, hay phải chủ động hướng họ tới cái mới, khó ấn vào hơn? Làm thế nào để kết hợp hài hòa giữa hiện đại và truyền thống? Ví dụ hiện nay có một số người cho rằng chơi tay ba thì vẫn mang bản sắc dân tộc, nhưng chơi tay tư trở lên thì là vọng ngoại lai căng. Cá nhân tôi thì cho rằng con số bốn bản thân chưa nói lên điều gì, mà ta phải xét xem chơi tay tư như thế nào: 6996 hay là 6969 hay là 6699 hay là…

talaCu: Vâng, rất thú vị… Xin chị cho biết Hội dự định sẽ hỗ trợ các hội viên như thế nào?

Mỹ Loan: Hội chúng tôi sẽ hết sức năng động và linh hoạt. Chúng tôi không có các vị tóc hoa râm dính chặt hàng chục năm vào ghế lãnh đạo, chúng tôi mỗi năm đều thay đổi diện mạo, và hai năm thay đổi thế hệ một lần. Mục tiêu của chúng tôi là giúp đỡ những tài năng trẻ để họ có thể chuyên tâm vào công việc, không phải làm nghề tay trái kiếm sống. Hàng năm, chúng tôi sẽ trao giải “Bàn tay Vàng” và “Cặp môi Vàng” cho những người xuất sắc trong môn của mình. Ngoài ra, chúng tôi sẽ bình chọn danh hiệu “Nghệ sĩ Nhân dân” cho những người đã có hơn 5000 khách qua tay mình.

“Chúng ta đã sẵn sàng chết cho tình yêu, trong tương lai chúng ta sẽ sẵn sàng chết cho tình dục.” Tôi đọc được câu nói này từ một anh người Pháp tên là Michel Foucault. Tôi chưa gặp anh Michel và không biết anh là ai, nhưng nói được một câu thâm thúy như thế thì tôi đoán anh phải là một người chăn những đường dây gái gọi cực kỳ xịn.

Thiêu thân đi mua đèn



“Tất nhiên các vị có thể bật đèn lên được, tôi sẽ nấp ở đằng sau tủ lạnh cho tới khi các vị xong.”

(Dave Blazek)

Ký ức lịch sử

Ôn lại quá khứ và trau dồi ý thức lịch sử là nghĩa vụ của mọi công dân. Đóng vai trò gương mẫu, talaCu xin giới thiệu mục “Ký ức lịch sử”. Chúng ta hãy cùng nhau sống lại những giây phút hào hùng của lịch sử dân tộc cũng như của những đất nước (đã từng là) anh em.

Đâu phải là đời nữa

Ivanov làm đơn xin gia nhập Đảng. Ban Bí thư Đảng tổ chức phỏng vấn:

“Đồng chí Ivanov, đồng chí có hút thuốc không?”

“Có chút ít.”

“Đồng chí biết là đồng chí Lenin không hút thuốc và khuyên mọi người cộng sản không nên hút thuốc?”

“Thế thì tôi sẽ bỏ thuốc.”

“Đồng chí có uống rượu không?

“Tôi có uống chút đỉnh.”

“Đồng chí Lenin nghiêm khắc lên án việc uống rượu.”

“Thế thì tôi sẽ bỏ rượu.”

“Đồng chí Ivanov, thế còn đàn bà thì sao?”

“Một chút…”

“Đồng chí biết là đồng chí Lenin nghiêm khắc lên án những hành động vô đạo đức?”

“Nếu đồng chí Lenin lên án thì tôi sẽ không dính dáng gì tới họ nữa.”

“Đồng chí Ivanov, đồng chí có sẵn sàng hy sinh đời mình cho Đảng?”

“Tất nhiên rồi! Đấy đâu phải là đời nữa.”


*


Ơn Chúa

Một bà cụ già đợi hai tiếng để lên xe khách, hết chuyến này tới chuyến khác các xe đều chật ních. Cuối cùng cụ cũng leo được lên xe, vừa lau mồ hôi cụ vừa nói: “May quá, ơn Chúa!”. Người lái xe nói: “Cụ ơi, cụ không được nói thế. Cụ phải nói là ‘Ơn đồng chí Stalin’ chứ”. “Xin lỗi đồng chí”, bà cụ nói. “Tôi chỉ là một bà già lạc hậu. Từ bây giờ tôi sẽ nói như đồng chí dặn.”

Một lúc sau, bà cụ hỏi: “Xin lỗi đồng chí, tôi già và lẩm cẩm rồi. Thế nếu như, nói dại, đồng chí Stalin chết đi, thì tôi sẽ phải nói gì?”

“Cụ à, lúc đó cụ nói ‘Ơn Chúa!’”


*


Đỏ và đen

Hai anh em người Mỹ John và Bob, thành viên Đảng Cộng sản Mỹ, quyết định di cư sang Liên Xô. Mặc dù họ không tin vào những gì báo chí Mỹ viết về điều kiện sống ở Liên Xô, họ cho rằng vẫn nên cẩn thận. Trước tiên, John sang Nga thử xem sao. Nếu điều kiện sống ở Liên Xô tốt, và những sự thanh trừng của KGB mà báo chí Mỹ hay nói tới là nhảm nhí, thì John sẽ viết một lá thư cho Bob, dùng mực mầu đen. Mầu mực này có nghĩa là mọi điều viết trong thư là thật. Nếu điều kiện sống ở đó tồi, và John sợ không dám viết sự thực, anh sẽ dùng mực màu đỏ.

Ba tháng sau, John gửi bản báo cáo đầu tiên: “Anh Bob thân yêu! Em rất hạnh phúc ở đây. Một đất nước đẹp tuyệt vời. Em được hưởng tự do hoàn toàn và sống sung sướng. Báo chí tư bản đều nói láo cả. Ở đây mọi thứ đều có sẵn. Chỉ có mỗi điều nhỏ là họ thiếu mực màu đỏ.”


*


Tôi có điên đâu

Một thanh tra tới kiểm tra một nhà thương điên. Để chào mừng thanh tra, một dàn đồng ca của các bệnh nhân xếp hàng hát bài “Thật hạnh phúc khi được sống ở đất nước Xô-viết tươi đẹp”. Người thanh tra nhận thấy có một người không hát.

“Sao anh không hát?”

“Tôi có điên đâu, tôi chỉ làm việc ở đây thôi.”

Lười biếng với con mình, nhiệt tình với con người khác

Nhiều nghiên cứu cho thấy các ông bố nói chung rất ngại làm những việc như cho con ăn, tắm cho con, chơi với con, lùng mua quà cho con, kể chuyện cổ tích để dỗ dành chúng lên giường v.v... Theo thống kê, chỉ độ 30% đàn ông có tham gia làm những công việc này, nhưng cũng miễn cưỡng lắm, gắng gượng được vài phút là kiếm cớ chuồn mất, giao phó cho vợ, mẹ hay oshin.

Thế nhưng một nghiên cứu mới đây cho thấy các ông bố chỉ lười biếng với con của mình. Còn với con người khác thì các ông lại hết sức hăng hái, nhiệt tình làm những công việc đó mà không hề kêu ca, phàn nàn lấy một tiếng. Ngạc nhiên chưa?

Tý quên, con của người khác phải có giới tính trong giấy khai sinh là nữ, và ở lứa tuổi 17 – 18 trở lên, đừng bé quá!
(Đoàn Tiểu Long sưu tầm)

Tuổi hai mươi yêu dấu

Vợ chồng già nọ một hôm bảo nhau: Sống mãi thế này thì buồn quá. Hay là mình thử tìm lại những hồi hộp rung động thuở trẻ xem sao. Cụ ông nêu sáng kiến: “Đêm nay tôi sẽ chờ bà ở gốc cây thứ tư trong Công viên Lê-Nin, tính từ chỗ cái sân khấu ngoài trời rẽ tay phải.”

Tối đến, cơm nước xong, cụ bà rửa bát, cụ ông tất tả ra khỏi nhà, đến Công viên Lê-Nin. Chờ mãi, chờ mãi, không thấy cụ bà đến. Cụ ông mệt mỏi, bực bội về nhà, thấy cụ bà đang ngồi chép thơ lãng mạn vào một quyển sổ có hình trái tim. Cụ ông nổi giận mắng: “Mất toi 10 ngàn xe ôm, 3 ngàn vé vào cửa. Lại phải trả cho thằng bé giữ gốc cây 2 ngàn tiền chỗ, rồi phải mua của đội chống Aids 2 cái bao cao su mỗi cái 15 ngàn, đấy là chưa kể 5 ngàn bảo hiểm tự do 2 tiếng đồng hồ, mua của mụ hàng nước. Thế mà bà không đến!”

Cụ bà e thẹn đáp: “Em xin rồi, dưng mà mẹ em không cho đi.”

Chuyện nghệ thuật


“Van Gogh nghĩ rằng đây sẽ là một tuyệt tác”, nhưng tớ cho rằng phải lau cửa sổ.”

(Bob Thaves)