trang chủ talaCu ý kiến ngắn spectrum sách mới tòa soạn hỗ trợ talawas
21 - 40 / 56 bài
21 - 40 / 56 bài
tìm
 
(dùng Unicode hoặc không dấu)
tác giả:
A B C D Đ E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Ý Z


Gửi bài này cho bạn bè
29.3.2006
 
Chuẩn bị hành trang cho trẻ em bước vào đời
talaCu
Cơ quan ngôn luận của talawas – Sát cánh cùng Nhân Dân

Số 25 – Ngày 29 tháng 3 năm 2006


Tổng thống Bush xử lý một tình huống phức tạp



Bush: Xem nào, ta có tụi Shiites, ta có tụi Sunnis. Ai là phe ta, ai là phe địch nhỉ?

(Chan Lowe)


Trung Quốc quản lý Internet



(Jeff Danzinger)

Chuẩn bị hành trang cho trẻ em bước vào đời

Một học sinh lớp 8 bị giáo viên đánh gãy ngón tay

Vì nghi học sinh Cao Thanh Tùng viết mấy chữ xúc phạm đến một cô giáo, thày Trường đã dùng roi tre rượt đánh em này. Tại Trung tâm y tế huyện, Tùng được chụp X quang, xác định bị gãy đốt 2 ngón 5 bàn tay phải và chỉ định bó bột cẳng bàn tay tại bệnh viện tỉnh.

(http://www.vnexpress.net/Vietnam/Xa-hoi/2006/03/3B9E7BDD/)

Ở TPHCM có cô giáo bắt học sinh đứng xếp hàng ngoài nắng rồi tự vả vào mặt nhau. Thậm chí có trường hợp cô giáo bắt học sinh liếm ghế ở Trường THCS Liên Hoa (Hà Tĩnh).

Do bực tức vì học sinh không thuộc bài, hay trêu bạn trong lớp mà cô giáo chủ nhiệm lớp 4/1 Trường Tiểu học Bình San (Hà Tiên, Kiên Giang) đã bắt 3 học sinh nam lên bục giảng tụt quần rồi đánh cho chừa.

Có phụ huynh còn phản ánh có học sinh bị cô giáo dùng băng dính dán miệng vì tội hay nói chuyện trong lớp.

Có học sinh đã bị thầy cô giáo coi như tội phạm, bắt đeo bảng to trước ngực ghi rõ lý do phạt rồi bắt học sinh đó "diễu hành" quanh trường. Đó là "sáng kiến" của ba giáo viên gồm Lâm Thị Mông (chủ nhiệm lớp 7A5), Trần Thị Tường Thanh (chủ nhiệm 7A6) và Ngô Huy Tuấn (chủ nhiệm 7A10) - Trường THCS Phước Bửu (Xuyên Mộc, BR-VT).

Một học sinh mới 8 tuổi của Trường Tiểu học Hùng Vương (thị xã Vĩnh Long) đã từng bị cô giáo bắt quỳ gối để cả lớp tát vào mặt chỉ vì em viết chữ xấu.

Một học sinh lớp 4 của Trường Tiểu học N.T.C (Hà Nội) bị nghi ngờ lấy tiền của bạn. Cô giáo chủ nhiệm nghĩ ra cách điều tra là cho bạn theo dõi, cách ly, tác động bằng những lời lẽ nghi ngờ. Cậu học sinh bé bỏng đã không chịu nổi sự ghẻ lạnh của bạn bè, cuối cùng em bị sang chấn tâm lý, nhìn ai cũng thấy sợ.

http://www.laodong.com.vn/pls/bld/display$.htnoidung(39,150697)

Những bài báo trên đây rõ ràng là những lời cảnh tỉnh về tình hình giáo dục của nước ta. Chúng tôi cho rằng đã tới lúc phụ huynh học sinh phải vào cuộc. Các gia đình phải thẳng thắn nhận trách nhiệm của mình. Trong một cuộc trao đổi với talaCu vào tuần trước, ông Nguyễn Minh Hiển, Bộ trưởng Bộ Giáo dục và Đào tạo, góp ý: ”Rõ ràng trong những năm gần đây các bậc cha mẹ đã không làm tròn nhiệm vụ của mình trong việc nuôi dạy nên một thế hệ các em nhỏ đủ cứng cáp để bước vào môi trường mới là mái trường xã hội chủ nghĩa của chúng ta.”

Học sinh nhà trẻ Vietkids, Hà Nội, đang học cách đỡ đòn cô giáo, chuẩn bị cho năm học 2006-07
Ông Hiển giải thích thêm: “Các em quá được nuông chiều ở nhà và không được chuẩn bị một cách thích đáng để tới trường. Thể chất thì yếu ớt, tinh thần cũng quá non nớt. Mới vụt mấy cái đã gẫy ngón tay. Rất dễ bị hoảng loạn thần kinh khi bị thầy cô trù úm.”

Nghe theo lời kêu gọi của Bộ Giáo dục, nhiều bậc phụ huynh đã chủ động đưa ra những biện pháp thích hợp để hỗ trợ cho trẻ tới trường. Hiện nay đã xuất hiện nhiều lớp học môn đỡ đòn cô giáo dành cho các lứa tuổi, do phụ huynh tổ chức. Về cơ bản, môn này dạy các cháu kỹ năng khéo léo và dẻo dai chịu đòn và tránh được những chấn thương lớn như gẫy răng hay gẫy chân tay.

Chị Võ Thị Loan ở quận Đống Đa, Hà Nội, có con trai học lớp 5, cho biết: “Bây giờ gia đình tôi đã yên tâm nhiều về sức chịu đựng của cháu rồi. Cháu có thể chịu đau, bị các bạn cùng tập đánh thâm tím mặt mày nhưng không kêu lấy một tiếng. Ngoài ra, cháu luôn nhớ là khi bị cô vụt thước kẻ thì thu các ngón tay lại. Cháu đang theo học piano nên bảo vệ các ngón tay là hàng đầu.”

Anh Đào Hồng Minh ở Hải Phòng, cha của một bé gái sáu tuổi, tâm sự, anh sẵn sàng cho con mặc quần áo dầy, đeo găng tay kể cả trong mùa hè, và thậm chí đội mũ bảo hiểm trong lớp, để vững vàng chịu đòn từ đầu tới cuối buổi học mà không phải bỏ học giữa giờ. Anh Minh nói thêm: “Quan trọng hơn, để theo được yêu cầu của trường học, chúng tôi đang dạy cháu chịu nhục. Đã thành thói quen, sau mỗi bữa ăn cháu lại liếm bàn ăn sạch trơn. Nếu hôm nào cháu liếm ẩu thì sẽ bị bắt tụt quần đi lại lông nhông trong nhà, kể cả khi có khách tới.” Anh hy vọng cháu sẽ kịp mất lòng tự trọng trước khi cháu bắt đầu lớp 1 vào tháng 9 tới này.

Hiện tại anh Minh cũng có kế hoạch tập cho cháu có thể tát bạn một cách thực thụ. “Tôi hơi lo là nếu cháu bị cô giao việc tát một bạn hư hay viết xấu mà cháu không làm được thì sẽ bị cô ghét.” Mỗi tuần anh lập lịch cho bé và chị bé tát nhau một buổi nhưng tới nay cả hai vẫn đều rất miễn cưỡng.

Bộ trưởng Nguyễn Minh Hiển hoan nghênh những cố gắng của các gia đình và khuyên các bậc phụ huynh nên kiên trì. Ông cũng khẳng định: “Nhiệm vụ của trường học là chuẩn bị cho các em vào đời. Xã hội Việt Nam hiện đại đòi hỏi những con người phải biết tàn bạo với kẻ yếu, run sợ trước kẻ mạnh, nịnh bợ những kẻ có quyền lực, và luôn luôn thủ đoạn. Do vậy, tát nhau, tụt quần, liếm ghế hay gièm pha nhau là những biện pháp sư phạm hết sức thiết thực để chuẩn bị hành trang cho các em bước vào đời.”

Theo ông Hiển, đề án tăng học phí của Bộ Giáo dục và Đào tạo sắp tới chính là để giúp cho các trường học hoàn thành tốt hơn nhiệm vụ này của mình. Với lượng học phí cao hơn, các trường có thể tăng giờ học đạo đức lên gấp đôi, giúp các em có nhiều thời gian tập bị làm nhục, cũng như noi gương các thầy cô giáo làm nhục các bạn khác bằng nhiều hình thức phong phú đã được thử nghiệm tại nhiều trường như: treo bảng tố cáo lên người bạn không thuộc bài, lấy kẹp quần áo kẹp miệng các bạn nói chuyện riêng, bắt bạn quên khăn quàng đỏ liếm giày dép v.v… và v.v…

Ông Hiển cũng cho biết Bộ đang làm tờ trình lên UNICEF yêu cầu bổ xung Công ước Quyền trẻ em mà Việt Nam tự hào là một trong những nước đầu tiên tham gia. Theo ông, quyền được bị đánh đập và được bị chà đạp nhân phẩm là một trong những quyền cơ bản mà trẻ em trên thế giới cũng phải được hưởng như những trẻ em Việt Nam may mắn hiện nay.

Nguồn gốc sự sống



Bỗng nhiên Bob hiểu ra rằng cuộc tranh luận về “Nguồn gốc sự sống” có thể kéo dài hơn dự định rất nhiều

(Wiley Milley)

Ký ức lịch sử

Ôn lại quá khứ và trau dồi ý thức lịch sử là nghĩa vụ của mọi công dân. Đóng vai trò gương mẫu, talaCu xin giới thiệu mục “Ký ức lịch sử”. Chúng ta hãy cùng nhau sống lại những giây phút hào hùng của lịch sử dân tộc cũng như của những đất nước (đã từng là) anh em.


Xa xỉ

Thời "bao cấp" ở Liên Xô, một phụ nữ vào cửa hàng GUM ở Moscow.

“Tôi muốn mua một chiếc xu-chiêng.”

“Ở đây chúng tôi không bán bất cứ thứ hàng xa xỉ phẩm nào!”

“Thế áo ngủ có không?”

“Chắc vài tuần nữa.”

“Còn quần lót?”

“Quần lót thì có, nhưng trước hết đồng chí phải đi xin một giấy chứng nhận là đồng chí làm việc trên cao đã.”

(HL sưu tầm)

*


Mua đậu ở đâu

Vào thời Đệ nhị Thế chiến, mọi người xếp hàng rồng rắn trước cửa hàng thực phẩm. Ai đó nhỡ phát ra một cú trung tiện. Quá ngượng ngùng, anh ta lẩn ra một góc, nhưng lập tức bị đám đông vây quanh và gạn hỏi:

“Cậu mua đậu ở đâu đấy?”

(HL sưu tầm)

*


Chương trình sang năm

Giữa thập niên 50, vào cuối năm học, thầy giáo dạy sử tổng kết những gì đã học và kiểm tra học sinh:

“Các em hãy liệt kê những kẻ thù chính yếu của nhân dân!”

Học trò thi nhau giơ tay:

“Phú nông.”

“Đúng.”

“Tito.”

“Đúng, nhưng đó là chương trình năm ngoái.”

“Rákosi.” [1]

“Ơ kìa các em, thầy đã bảo đừng học trước chương trình sang năm cơ mà.”

[1] Người đứng đầu Đảng Cộng sản Hung, thủ hạ trung thành nhất của Stalin ở vùng Đông Âu. Bị hạ bệ năm 1956.

(HL sưu tầm)

*


Khó tin và bi thảm

Boris Yeltsin nhào vào văn phòng của Gorbachev ở điện Cẩm Linh.

“Mikhail, tớ có hai tin, một tin khó tưởng tượng và một tin bi thảm.”

“Ta bắt đầu với tin khó tưởng tượng đi!”

“Mẹ Lenin còn sống!”

“Quả là khó tin! Còn tin bi thảm?”

“Bà ta đang mang thai!”

(HL sưu tầm)

Lo-gic phụ nữ

     
  Tôi thấy rồi nhé.Thấy gì? Thấy anh nhìn con gái mà không quay đầu.
Đừng có tưởng tôi không nhận ra nhé. Anh đảo mắt sang một bên… Như thế này này.  
Tôi biết những mẹo vặt của anh đấy… Thế bây giờ anh định nhìn họ thế nào nào?    


(Lynn Johnston)

Trung tâm tranh luận

Một bàn tiếp tân trong một tòa nhà văn phòng.

Lễ tân: Xin chào ông.

Khách: Chào cô, tôi muốn mua một cuộc tranh luận.

Lễ tân: Vâng, được ạ. Ông đã tới đây lần nào chưa ạ?

Khách: Tôi tới đây lần đầu.

Lễ tân: Ông muốn mua một cuộc tranh luận, hay một sê-ri?

Khách: Giá cả thế nào cô nhỉ?

Lễ tân: Một bảng cho một cuộc năm phút, nhưng một sê-ri mười cuộc thì chỉ tám bảng thôi.

Khách: Tôi nghĩ rằng tôi bắt đầu bằng một cuộc hẵng, và xem xem mọi thứ tiến triển thế nào.

Lễ tân: Vâng, thưa ông. Để tôi xem ai đang trống hiện nay nhé. Ông Du-Bakey đang trống, nhưng ông này hay nhượng bộ. Ông thử ông Vibrating nhé – Phòng 12…

Khách: Cám ơn cô.

Khách gõ cửa

Ông Vibrating (vọng từ bên trong): Mời vào.

Khách bước vào phòng. Ông Vibrating ngồi sau một cái bàn.

Khách: Đây có phải là phòng cho tranh luận không ạ?

Ông V.: Tôi đã nói với ông rồi đấy.

Khách: Không, ông chưa nói.

Ông V.: Tôi nói rồi.

Khách: Khi nào?

Ông V.: Vừa xong!

Khách: Không, ông chưa nói.

Ông V.: Tôi nói rồi.

Khách: Chưa.

Ông V.: Rồi.

Khách: Chưa.

Ông V.: Tôi nói với ông là tôi đã nói rồi mà.

Khách: Ông chưa nói.

Ông V.: Xin lỗi, ông mua một cuộc tranh luận năm phút, hay là tròn nửa tiếng nhỉ?

Khách: Chỉ một cuộc năm phút thôi, ông ạ.

Ông V.: Tốt. (ghi chép; khách ngồi xuống ghế) Cám ơn ông. Dù sao thì tôi cũng đã nói với ông rồi.

Khách: Chắc chắn là ông chưa nói.

Ông V.: Bây giờ ta khẳng định thật rõ ràng nào… Tôi chắc chắn đã nói với ông!

Khách: Ông chưa nói.

Ông V.: Tôi đã nói.

Khách: Ông chưa nói.

Ông V.: Đã nói.

Khách: Chưa nói.

Ông V.: Đã nói!

Khách: Ông này, đây không phải là một cuộc tranh luận.

Ông V.: Phải chứ.

Khách: Không phải, đây chỉ là một cuộc cãi cọ thôi.

Ông V.: Không phải vậy.

Khách: Phải vậy.

Ông V.: Không phải vậy

Khách: Chính là vậy. Ông chỉ nói ngược lại với tôi mà thôi.

Ông V.: Không phải vậy.

Khách: Ồ, ồ, đúng là như vậy.

Ông V.: Không, không, không, không.

Khách: Đúng vậy, lại vừa như thế xong.

Ông V.: Vớ vẩn!

Khách: Thật là vô nghĩa.

Ông V.: Không phải vậy.

Khách: Tôi tới đây để có một cuộc tranh luận hay.

Ông V.: Không, ông tới đây để có một cuộc tranh luận.

Khách: Nhưng một cuộc tranh luận không phải là một cuộc cãi cọ.

Ông V.: Có thể chứ.

Khách: Không thể. Một cuộc tranh luận là một chuỗi những lý lẽ để thiết lập một vị trí nhất định.

Ông V.: Không phải vậy.

Khách: Phải chứ. Nó không thể chỉ là cãi nhau.

Ông V.: Ông xem này, nếu như tôi tranh cãi với ông thì tôi phải có một chỗ đứng đối ngịch.

Khách: Nhưng ông không thể chỉ nói “Không phải vậy.”

Ông V.: Có thể chứ.

Khách: Không được. Một cuộc tranh luận là một quá trình trí thức… Còn cãi cọ chỉ là vứt bỏ tất cả những gì đối phương phát biểu.

Ông V.: Không phải vậy.

Khách: Phải vậy.

Ông V.: Hoàn toàn không đúng.

Khách: Bây giờ ông nghe này…

Ông V.: (ấn chuông trên bàn) Cám ơn ông, xin chào ông.

Khách: Sao cơ?

Ông V.: Ta xong rồi. Xin chào ông.

Khách: Nhưng tôi vừa mới khởi động.

Ông V.: Xin lỗi, hết năm phút rồi.

Khách: Không đời nào hết năm phút được!

Ông V.: Đáng tiếc là hết rồi ông ạ.

Khách: Chưa hết.

Ông V.: Xin lỗi, tôi không được phép tranh cãi nữa.

Khách: Gì cơ?

Ông V.: Nếu ông muốn tôi tiếp tục tranh cãi với ông, ông phải trả thêm năm phút nữa.

Khách: Nhưng chắc chắn là chưa hết năm phút… Thôi đi ông! (ông V. nhìn quanh như thể không có ông khách trong phòng) Thật là ngớ ngẩn.

Ông V.: Tôi rất lấy làm tiếc, nhưng tôi đã nói là tôi không được phép tiếp tục tranh luận nếu như ông không trả thêm tiền.

Khách: Thôi được. (trả tiền) Đây nhé.

Ông V.: Cám ơn ông.

Khách: Bây giờ thì sao đây?

Ông V.: Sao thế nào?

Khách: Chắc chắn là chưa hết năm phút.

Ông V.: Tôi đã nói là tôi không được phép tranh luận tiếp nếu như ông không trả thêm tiền.

Khách: Tôi vừa trả xong.

Ông V.: Không, ông chưa trả.

Khách: Tôi trả rồi, tôi trả rồi.

Ông V.: Ông chưa trả.

Khách: Thôi, tôi không muốn tranh luận về chuyện này nữa.

Ông V.: Thưa ông, rất đáng tiếc là ông chưa trả.

Khách: A, nếu như tôi chưa trả thì tại sao ông lại đang tranh luận với tôi… Tôi tóm được ông rồi nhé.

Ông V.: Không, ông chưa trả.

Khách: Tôi trả rồi… Nếu như ông đang tranh luận với tôi thì có nghĩa là tôi đã trả rồi.

Ông V.: Không nhất thiết. Có thể tôi đang tranh luận với ông trong thời gian rỗi của tôi.

Khách: Thôi, đủ lắm rồi.

Ông V.: Chưa đủ.

(Nguồn: Monty Python's Flying Circus: Just the Words, Volume 2", episode 29)
 


Gửi bài này cho bạn bè
22.3.2006
 
Chuẩn bị ban hành chính sách phạt những hộ nghèo
talaCu
Cơ quan ngôn luận của talawas – Sát cánh cùng Nhân Dân

Số 24 – Ngày 22 tháng 3 năm 2006


Đảng Cộng sản Trung Quốc



Chữ trên tường:
ĐẢNG CỘNG SẢN TRUNG QUỐC
Tất nhiên, một số người cộng sản cộng sản hơn những người khác

(Jeff Danzinger)

Người Mỹ nhìn thế giới như thế nào



Canada: Lũ đầu chuột
Trung Mỹ: Dân Latinh
Nam Mỹ: Cà-fê và Cocaine
Châu Phi: Khu vực hoang
Trung cận đông: Dầu lửa và chiến tranh
Đông Nam Á: Nhà máy của Microsoft
Nhật Bản: Khu vực nhiễm phóng xạ
Alaska: Băng hà
Anh: Bang thứ 51 của Mỹ
Châu Âu: Rượu vang, nước hoa, mỳ ống…
Nga: Mafia Nga
Nam Á: Nhà máy của Nike
Singapore: Đừng có tới đây
Úc: Đảo to (Hawaii?)


Chuẩn bị ban hành chính sách phạt những hộ nghèo

“Ủy viên Trung ương Đảng, Phó trưởng ban Tư tưởng – Văn hoá Lê Doãn Hợp đã yêu cầu các cơ quan thông tấn báo chí trên địa bàn trong năm 2006 tập trung tuyên truyền các vấn đề lớn sau đây: cần khuyến khích các tổ chức kinh tế và người dân làm giàu nhanh hơn để chứng minh Đảng có tài; đẩy lùi nạn tham nhũng để chứng minh Đảng có đức; phát huy dân chủ để chứng minh đất nước ta chỉ có một Đảng cầm quyền nhưng không mất dân chủ…”

(http://www2.thanhnien.com.vn/Xahoi/2006/2/6/137810.tno)

Theo tinh thần của buổi họp báo nêu trên, talaCu đã phỏng vấn đồng chí Lê Doãn Hợp, Ủy viên Trung ương Đảng, về các chính sách chính của Đảng và Nhà nước trong năm 2006. Sau đây là nội dung cuộc phỏng vấn.

talaCu: Xin đồng chí cho biết những chính sách cụ thể của Đảng và Chính phủ về việc xoá đói giảm nghèo trong năm 2006?

Lê Doãn Hợp: Như tôi đã nói với các cơ quan báo chí tại Đà Nẵng vào đầu tháng 2, trong năm nay chúng ta cần khuyến khích mọi thành phần trong xã hội giàu lên để chứng tỏ tài năng của Đảng. Tuy nhiên, chúng ta sẽ không chỉ dừng lại ở khuyến khích, mà sẽ có những động tác kiên quyết hơn để giải quyết vấn đề này. Trong mấy chục năm gần đây Đảng và Nhà nước vẫn làm ngơ với người nghèo, nhưng bây giờ chúng ta phải xử lý nghiêm minh. Những hộ gia đình nghèo phải hiểu rằng họ đang bôi xấu thanh danh Đảng, bởi họ vô hình trung nói rằng Đảng bất tài. Tôi đề nghị Trung ương ra hình thức phạt tiền thích đáng cho những thành phần này. Càng nghèo thì phạt tiền càng nặng. Nghèo lâu năm thì còn bị phạt nặng nữa, bởi rõ ràng đây là những thành phần bướng, gan lì, đã được nhắc nhở nhưng không chịu sửa đổi. Mặt khác, chúng ta cũng nên có biện pháp thưởng cho những người giàu nhanh. Trong những năm gần đây, đảng viên, đặc biệt là những đồng chí nắm giữ những vị trí lãnh đạo chủ chốt, giầu lên rất nhanh. Thật là một chứng minh hùng hồn về tài năng của Đảng.

talaCu: Thế còn về việc thúc đẩy dân chủ thì sao, thưa ông?

Ông Lê Doãn Hợp, Ủy viên trung ương Đảng: Cần phạt tiền những hộ nghèo và tống giam những thành phần vô dân chủ

Lê Doãn Hợp: Tương tự, tôi cho rằng phải nghiêm khắc với những thành phần dân chúng vô dân chủ trong xã hội. Chính do những thành phần này mà những tổ chức phản động trong và ngoài nước được cớ la lối là nước ta vô dân chủ vì chỉ có một Đảng, rồi vin vào đó mà đòi đa đảng. Theo tôi, cần phải tống giam những người vô dân chủ này lại. Khi nhốt họ hết vào một nơi thì tự khắc xã hội sẽ dân chủ, Đảng sẽ không còn bị mang tiếng. Tôi đang trình lên trên một kế hoạch bao gồm hai khu vực giam, một khu vực dành cho những kẻ vô dân chủ, khu vực kia cho những tay tội nặng hơn, tức là vừa vô dân chủ vừa nghèo. Đối với những người còn đang mơ hồ, tôi xin nhắc lại là dân chủ của Việt Nam chúng ta không phải là một thứ dân chủ mà dân chúng lựa chọn lãnh đạo, mà là ngược lại. Tư tưởng này sẽ được một lần nữa làm sáng lên trong Đại hội Đảng sắp tới.

talaCu: Xin cám ơn đồng chí.

Brad Pitt và Angelina Jolie mua bảo hiểm tránh xấu xí cho con

Hollywood, California (www.brainsnap.com) - Hai người quan trọng nhất thế giới hiện nay, Brad Pitt và Angelina Jolie, đã mua một bảo hiểm trị giá nhiều triệu đô la để tránh đứa con chưa ra đời của mình lớn lên bị xấu xí.

“Cha mẹ thương con nào cũng hành động vậy thôi”, phát ngôn viên của Brad Pitt nói với báo Brainsnap. “Nhiều khả năng là đứa con sẽ được trời phú cho hình dáng của bố mẹ, nhưng không ai chắc chắn cả. Nếu mà nó xấu xí thì sẽ mất một đống tiền để nắn lại, và ngay cả lúc ấy cũng không thể bảo đảm là nó sẽ được thanh tú. Lạy Chúa, cứ nhìn Tory Spelling mà xem.”

Thế giới đã bị hồi hộp và mê hoặc bởi cái bụng của Jolie từ mấy tháng trước. “Sự kiện này còn lớn hơn cả vụ đổ bộ xuống mặt trăng”, một biên tập viên một tạp chí phụ nữ viết. “Trong tương lai, chúng ta sẽ luôn hồi tưởng lại mình đang ở đâu khi nghe tin này.”

Theo nhà bình luận Sheery Dunhill, nếu đứa trẻ không xinh như mong đợi thì hậu quả sẽ còn tệ hại hơn sự kiện 11 tháng 9.

“Thường thì các phụ nữ xinh đẹp hay cưới các ngôi sao hay diễn viên về hưu. Nhưng cuối cùng thì chúng ta đã có một phụ nữ xinh đẹp có chửa bởi một người đàn ông đẹp. Chúng ta chờ đợi rất nhiều. Hãy hình dung tai hoạ nếu đứa trẻ xinh ra xấu xí. Hoa Kỳ không cần tới sự đau đớn và hổ nhục của một thảm hoạ như vậy. Toàn bộ nền tảng của xã hội chúng ta sẽ bị lung lay. Thanh niên của chúng ta sẽ tự hỏi liệu nền dân chủ có thực sự vận hành không, và bè lũ khủng bố sẽ hân hoan trong những hang động của chúng.”

Trong khi những hiểm hoạ u ám kia đang lơ lửng trên đầu nước Mỹ, nhiều người cho rằng việc bảo hiểm của Brad và Angelina đáng lẽ phải là nhiệm vụ quốc gia. Đã có nhiều lời kêu gọi chính phủ dùng các quỹ công cộng để trả chi phí bảo hiểm này.

“Tôi sẽ kêu gọi Thống đốc Schwarzenegger và Tổng thống Bush”, Sheery Dunhill viết trong một bài bình luận gần đây. “Tôi kêu gọi tất cả mọi người hỗ trợ đôi vợ chồng yêu nước đang trải qua những vật lộn này. Hãy giúp đỡ họ đạt được mục đích cao cả là đứa con của họ lớn lên xinh đẹp.”

Tới nay Dunhill cho biết đã thu thập được hàng trăm nghìn chữ ký của người ủng hộ.

Thiên đường nâng cấp



Bảng ở cổng Thiên đường: “Mới có Internet không dây!”

(John McPherson)

Ký ức lịch sử

Ôn lại quá khứ và trau dồi ý thức lịch sử là nghĩa vụ của mọi công dân. Đóng vai trò gương mẫu, talaCu xin giới thiệu mục “Ký ức lịch sử”. Chúng ta hãy cùng nhau sống lại những giây phút hào hùng của lịch sử dân tộc cũng như của những đất nước (đã từng là) anh em.


Còn chờ gì nữa

Giờ giải lao, cô giáo oà lên khóc và chạy vào phòng giám hiệu:

“Thưa đồng chí hiệu trưởng, thằng Ivan nó bảo trước mặt cả lớp là ‘Cô cút đi, còn lão hiệu
trưởng thối chân hãy câm họng lại!’"

“Láo, bố nó là ai?”

“Dạ, là Bí thư thành ủy.”

“Còn mẹ nó?”

“Chủ tịch Ủy ban Kiểm sát Nhân dân.”

“Thế thì còn chờ gì nữa? Cô cút ngay đi, còn tôi sẽ câm họng và đi rửa chân ngay bây giờ!”


*


Nước tớ cũng có

Thời còn "bức tường sắt", có hai đứa trẻ trò chuyện ở biên giới Hung - Áo. Đứa người Áo cầm trong tay một cái bánh mì kẹp thịt khổng lồ. Đứa Hung nói:

“Cậu, cho tớ cắn một miếng với!”

“Tớ không cho!” - thằng Áo đáp.

“Cậu biết không, gia đình tớ có căn hộ hai phòng!” - thằng Hung tiếp lời.

“Thế đã là gì! Nhà tớ bốn phòng!’’

“Nhưng bố tớ còn có xe Trabant nữa!’’

“Vặt! Bố tớ có xe Ford.’’

“Nhưng cái này thì các cậu không có đâu. Nước tớ có khối Tương trợ Kinh tế và Hiệp ước Warszawa.’’

“Thì nước tớ cũng sẽ có’’ - thằng Áo đáp.

“Được thôi, nhưng khi ấy các cậu sẽ không có bánh mì kẹp thịt như giờ đâu!’’


*


Chọn bạn

Trong lớp, thày giáo hỏi Moricka:

“Em hãy kể tôi nghe những nước bạn của Hung.’’

“Tiệp, Rumanie, Ba Lan và Đông Đức.”

“Đúng. Nhưng sao lại thiếu Liên Xô, nước quan trọng nhất?”

“Đấy không phải là nước bạn, mà là nước anh em.”

“Vì sao?” – thầy giáo hỏi.

“Vì bạn thì còn được chọn.”


*


Ngày thứ ba

Liên Xô phóng ba người lên mặt trăng: Ivan, Misha và Marusya. Khi trở về, các ký giả vây quanh họ hỏi han và Marusya hấp tấp trả lời:

“Vừa đến nơi, chúng tôi đã thành lập chi bộ đảng. Ngày đầu tôi bị Ivan hiếp, ngày tới đến lượt Misha và đến ngày thứ ba thì tôi bị khai trừ khỏi đảng vì tội làm gái điếm!”

(HL sưu tầm)

Cuộc gặp gỡ

Trời, một cô gái đẹp tuyệt vời. Frank, đừng có trố mắt ra nhé. Hãy bình tĩnh và tự nhiên. Đừng có vẻ tuyệt vọng quá. Trấn tĩnh nào! Cậu làm chủ. Hãy lờ cô ta đi. Để cô ấy hành động trước. Xin lỗi, anh có thể cho tôi mượn cái bút được không? TÔI LÀ FRANK. TÊN CHỊ LÀ GÌ?

(Frank Cho)

Chức năng của bao cao su

Một người vào cửa hàng bán đồ sắt: “Cho tôi xem cái tay nắm kia kìa”.

Cô nhân viên đưa. Ông khách xem xong, nói: “Cái này không đẹp. Làm ơn cho xem cái màu xanh...”

Cô nhân viên lấy cái màu xanh.

“Nhưng cái này ốc lắp không tiện. Cho tôi xem cái kia...”

Cô bán hàng lại đưa cái mới. Việc xem hàng kéo dài đến 30 phút. Sau cùng, khách chọn một cái và đi ra... Cô nhân viên gọi lại: “Chờ một chút. Có khuyến mãi đây”, rồi đưa cho khách một túi bao cao su. Khách hỏi: “Để làm gì thế này?”

“Để tuyệt giống cái hạng người như anh đi”, cô bán hàng đáp.

(TTQD sưu tầm)

Lựa chọn

Hai sinh viên kỹ thuật đi dạo trong sân trường, một cậu hỏi cậu kia: “Cậu kiếm đâu được cái xe đạp tuyệt thế?”

Sinh viên kia trả lời: “Hôm qua, tớ đang lững thững đi bộ, mải nghĩ chuyện riêng thì bỗng nhiên thấy một cô gái rất đẹp đạp xe đi tới. Cô ấy vứt xe dưới đất, cởi hết quần áo ra, và nói ‘Hãy lấy cái mà anh muốn.’ ”

Sinh viên đầu gật đầu tán thành, “Cậu lựa chọn tốt đấy. Quần áo cô ấy thì mặc chắc chả vừa.”

Lần đầu tiên của bạn

Đây là lần đầu tiên của bạn. Bạn nằm xuống, các cơ bắp căng cứng. Bạn đẩy anh ấy ra và cố tìm một câu xin lỗi, nhưng anh ấy không chịu bị đẩy ra dễ dàng như vậy. Anh ấy hỏi bạn có sợ không và bạn lắc đầu một cách dũng cảm. Anh ấy có nhiều kinh nghiệm hơn bạn. Ngay cú đầu tiên ngón tay anh ấy đã đưa đúng chỗ. Anh ấy tiến sâu hơn và bạn run rẩy toàn thân. Toàn cơ thể bạn căng thẳng chờ đợi nhưng anh ấy thật sự dịu dàng như anh ấy đã hứa với bạn. Anh ấy nhìn thẳng vào mắt bạn và nói bạn hãy tin tưởng vào anh ấy. Anh ấy đã làm nhiều lần trước đây rồi. Nụ cười dễ thương của anh ấy làm bạn bớt căng thẳng và bạn mở ra cho anh ấy có thể vào một cách dễ dàng. Bạn nài xin anh ấy nhanh chóng hơn nhưng anh ấy vẫn cứ từ từ chuẩn bị để cho bạn ít đau đớn nhất. Và anh ấy tiến vào gần hơn, sâu hơn nữa. Và bạn cảm thấy sự đau đớn dâng tràn chạy khắp cơ thể và dường như một tia máu đã bắn ra khi anh ấy đang tiếp tục. Anh ấy nhìn bạn lo lắng và hỏi bạn có đau lắm không? Mắt bạn rưng rưng nhưng bạn lắc đầu và nói anh ấy cứ tiếp tục.

Anh ấy thò ra thụt vào với sự chuẩn xác của bao nhiêu năm kinh nghiệm. Nhưng lúc này bạn đã tê liệt hoàn toàn để có thể cảm thấy anh ấy bên trong bạn. Sau một vài giây phút bạn thấy điều gì đó cháy bỏng bùng lên và anh ấy lấy nó ra.

Bạn nằm thở hổn hển, nhẹ cả người vì đã xong. Anh ấy nhìn bạn với một nụ cười ấm áp và nói với bạn rằng bạn thật là ngoan cường, từ trước đến nay chưa hề thấy.

(Xem tiếp phía dưới)


*


Bạn mỉm cười và cảm ơn nha sĩ, chẳng gì thì đây cũng là lần đầu tiên bạn đi nhổ răng.

(Nguồn: http://www.phuongvy.com)

 


Gửi bài này cho bạn bè
15.3.2006
 
"Sẽ rà soát lại đội ngũ thanh tra"
talaCu
Cơ quan ngôn luận của talawas – Sát cánh cùng Nhân Dân

Số 23 – Ngày 15 tháng 3 năm 2006


Vũ khí nguy hiểm nhất của Iran là gì?

Nguyên tử Sinh học Tôn giáo


(Jack Ohman)

Đô-la Mỹ



(Mike Keefe)

"Sẽ rà soát lại đội ngũ thanh tra"

talaCu phỏng vấn Phó Tổng thanh tra Chính phủ Mai Quốc Bình

Thưa ông Mai Quốc Bình, trong thời gian qua, liên tục có những cán bộ thanh tra dính dáng đến tiêu cực, vậy nguyên nhân là do đâu?

Trong quá trình thực thi công vụ, bản thân anh em đã không chuẩn bị "sức đề kháng" để vượt qua cám dỗ, để đối phó với các tình huống phát sinh nên nhiều khi xảy đến tiêu cực. Tuy nhiên, ai cũng biết "mía sâu có đốt, nhà dột có nơi". Mới có hai ông vụ phó bị bắt. Chúng tôi còn hàng chục vụ phó và vụ trưởng khác có bị làm sao đâu. Đa số cán bộ thanh tra không bị phát hiện là có tiêu cực, chỉ một số nhỏ là bị phát hiện tham nhũng mà thôi.

Ông có thể nói rõ hơn những cám dỗ mà ngành thanh tra gặp phải không?

Hiểu một cách đơn giản là đừng vì đồng tiền mà phải trả giá cho công việc của mình, hay nói rõ hơn: đã có gan lấy tiền thì cũng phải có trí để người ta không thể nào tra xét ra được. Tôi rất buồn vì trình độ của đội ngũ thanh tra quá kém nên đã để lộ ra nhiều bằng chứng bất lợi khi bị điều tra.

Về nghiệp vụ thanh tra, chúng ta đều biết rằng, kết luận thanh tra không buộc phải cứng nhắc mà hoàn toàn có thể thay đổi. Vậy căn cứ vào đâu mà người đứng đầu có thể phân biệt được sự thay đổi kết luận do có chứng cứ khác và thay đổi kết luận do tiêu cực?

Nguyên tắc của chúng tôi là: Minh bạch, công khai và sẵn sàng nghe đối tượng được thanh tra. Việc tăng hay giảm nhẹ tình tiết đều được công khai. Tất nhiên công khai ở đây phải hiểu là công khai trong một nhóm nào đó thôi, dân chủ phải tập trung chứ không phải lúc nào cũng mang ra công khai cho báo chí là hay đâu.

Trước đây, thanh tra độc lập trách nhiệm. Nhưng nay, từ kết luận của thanh tra chính phủ cho đến kết luận của toàn ngành thanh tra chỉ là ý kiến đề xuất, nên dẫn đến việc thanh tra đã dễ dãi với quyết định của mình?

Thanh tra chỉ là giúp việc cho Chính phủ thôi. Quyền hạn trong khuôn khổ là đi xem xét, tập hợp lại và kiến nghị. Vấn đề là cứ làm đúng trách nhiệm, làm đúng với lương tâm của mình thôi. Trong thời gian tới chúng tôi sẽ tập trung vào giáo dục cái Tâm cho đội ngũ thanh tra. Các cán bộ thanh tra phải viết cam kết là mình có cái Tâm trong sáng mới được đi thanh tra.

Giữa cơ chế quản lý dựa vào đạo đức cá nhân với cơ chế giám sát chặt chẽ thì điều gì có tác dụng hơn? Có rất nhiều cám dỗ trong xã hội và chúng ta không thể chỉ giám sát cán bộ thực hiện bằng niềm tin. Sắp tới, chúng ta có nên hoàn thiện cơ chế nữa không?

Đó là điều chúng tôi đang làm và sẽ hoàn thiện. Nhưng theo tôi niềm tin là rất quan trọng chứ. Chẳng hạn chúng ta đều phải tin là chủ nghĩa xã hội sẽ thành công dù có ai biết chủ nghĩa xã hội là cái gì đâu. Hồi xưa học triết học tôi nhớ là một ông thày tu nào đó có nói: “Tôi tin, bởi vì điều đó là vô lý”. Như vậy chúng ta cứ phải tin cái đã.

Theo ông, hiện nay, khi nền kinh tế đã phát triển rất đa dạng và phức tạp thì đội ngũ thanh tra của mình đã có đủ "tài" để phản biện doanh nghiệp cũng như đứng cùng họ trong sự phát triển chưa?

Ông Mai Quốc Bình: Vật chất không tự nhiên sinh và và cũng không tự nhiên mất đi, nó chỉ chuyển từ túi Đảng viên này sang túi Đảng viên khác.
Thanh tra không phải là "cái gì đó" mà hễ đến doanh nghiệp là mặt nặng mày nhẹ, là yêu sách này nọ. Thanh tra phải là bạn, đồng hành cùng doanh nghiệp. Để làm tốt điều này thì cán bộ thanh tra phải hoà đồng với doanh nghiệp. Cán bộ thanh tra không thể chỉ gặp doanh nghiệp trong các cuộc thanh tra mà còn phải tạo ra mối quan hệ tốt thông qua việc hát karaoke, ăn nhậu, chơi tennis, chơi golf, cùng đi du lịch nước ngoài… chẳng hạn.

Để có đội ngũ thanh tra như vậy, ta phải làm gì?

Phải giáo dục, không chỉ về mặt đạo đức mà cả bản lĩnh chính trị. Xin nói thêm là việc giáo dục bản lĩnh chính trị thì cơ quan nào cũng làm cả, nhưng trong thời buổi hiện nay thì chúng ta cần có những cách làm sáng tạo và độc đáo hơn. Trong một cuộc trả lời phỏng vấn mới đây, anh Nguyễn Hoàng Thụ, Nguyên Giám đốc Sở TDTT Nghệ An có nêu một kinh nghiệm rất hay để chống tiêu cực trong bóng đá là: anh luôn bố trí ít nhất một đồng chí Đảng viên ở vị trí chủ chốt trên sân bóng để theo dõi quần chúng, hoặc cho các cầu thủ chào cờ vào ngày thứ Hai đầu tuần. Tuy nhiên, ở Ban Thanh tra Chính phủ thì mọi người đều là Đảng viên cả nên có thể chúng tôi sẽ đặt ra tiêu chuẩn mới, đó là phải dựa vào tuổi Đảng của cán bộ thanh tra để giao nhiệm vụ. Chẳng hạn người nào mới 10 tuổi Đảng thì chỉ được thanh tra những vụ dưới 100 triệu. Người nào 20 tuổi Đảng thì được thanh tra những vụ 500 triệu trở lên. Những vụ đặc biệt nghiêm trọng và phức tạp như thanh tra các tổng công ti lớn như xăng dầu hay hàng không thì dứt khoát trưởng đoàn phải có 30 tuổi Đảng trở lên.

Trong lúc chờ đợi để chỉnh sửa, cho ra đời một quy chế chặt chẽ, hoàn thiện hơn thì chúng ta cần phải làm những gì để hạn chế được tiêu cực?

Tôi đã nói rồi, vấn đề ở đây không phải là đề ra các qui chế chặt chẽ, vì dù qui chế có chặt chẽ đến mấy mà cán bộ hư thì qui chế cũng không giải quyết được gì. Chính vì vậy biện pháp căn cơ nhất vẫn là phải giáo dục chính trị tư tưởng cho anh em thật tốt. Bắt đầu từ ngày 20/3 tới đây, chúng tôi sẽ thực hiện việc chào cờ ở cơ quan vào đầu buổi sáng thứ Hai và chiều thứ Sáu. Nếu tình hình không có gì biến đổi chúng tôi sẽ tổ chức thêm các buổi chào cờ Đảng và thi hát quốc ca, Đảng ca cho đến khi tiêu cực biến mất hẳn. Ngoài ra, trước mỗi cuộc xuất quân đi thanh tra, chúng tôi sẽ tổ chức một buổi lễ, trong đó mỗi thành viên phải đặt tay lên quyển điều lệ Đảng để tuyên thệ xin thề rằng mình sẽ không tiêu cực.

Nhưng nếu tiêu cực vẫn không biến mất hẳn thì làm sao, thưa ông?

Sau khi đã tiến hành sâu rộng việc giáo dục chính trị tư tưởng và quán triệt đạo đức cách mạng xuống đến từng cán bộ thanh tra mà vẫn còn tiêu cực thì theo tôi cũng không có gì đáng buồn quá mức. Lúc đó chúng ta sẽ phải chấp nhận việc sống chung với tiêu cực thôi. Mà này, từ lúc nãy đến giờ chúng ta nói về “tiêu cực” quá nhiều rồi. Chúng ta không nên bi quan quá như vậy. Ở Việt Nam, không phải 100% Đảng viên đều tham nhũng nhưng tôi tin chắc có tới ít nhất 99,965% các vụ tham nhũng là do Đảng viên gây ra. Con số này nói lên điều gì? Như tôi đã nói ở trên, các cán bộ thanh tra đều là Đảng viên, nếu các Đảng viên tham nhũng bị thanh tra có biếu một số tiền nào đó cho Đảng viên đi thanh tra thì cũng là việc “lọt sàng xuống nia” thôi. Cũng tương tự trong vật lý học, chúng ta có thể nói ở đây rằng: Vật chất không tự nhiên sinh và và cũng không tự nhiên mất đi, nó chỉ chuyển từ túi Đảng viên này sang túi Đảng viên khác mà thôi! Vậy thì việc gì phải làm to chuyện ra nhỉ. Ai trong chúng ta cũng muốn xây dựng Đảng thật vững mạnh. Đảng viên có giàu thì Đảng mới mạnh để mà lãnh đạo đất nước được chứ. Tóm lại theo tôi chúng ta không nên lo lắng quá về vấn đề này.

Xin cảm ơn ông về cuộc phỏng vấn.

(TK)

Trò đùa của Moses



“Moses, bỏ cái trò nhố nhăng đi!!!”

Bạn đọc bình luận

Trong thời gian qua, talaCu đã trở thành một địa chỉ cung cấp những thông tin chính trị, xã hội, kinh tế nóng hổi và đáng tin cậy cho đông đảo bạn đọc. Các bài viết của talaCu đã trở thành những đề tài tranh luận, trao đổi sôi nổi của các giới, đặc biệt là tại các cộng đồng người Việt ở nước ngoài.

Ngày 8.12.2005, Việt Weekly, một tuần báo của người Việt tại California, đăng lại bài “Báo Nhân Dân sẽ cố định hoàn toàn nội dung báo” của talaCu.

Ngay ngày 10.12.2005, độc giả Lê Thu Anh, ngụ tại Santa Ana, California, đã có lá thư ngỏ gửi nhiều cơ quan, hội đoàn của người Việt tại bang này nhằm phản đối hành động này của báo Việt Weekly.

Dưới đây chúng tôi xin trích một phần lá thư của độc giả Lê Thu Anh để toàn thể bạn đọc tham khảo:

Santa Ana, 10 tháng 12 năm 2005
Kính Gửi:
Quý Hội Đoàn, Đoàn Thể
Quý Cơ Quan Truyền Thông
Tập Thể Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Hoà Hải Ngoại
Ủy Ban Phối Hợp Lằn Ranh Quốc/Cộng
Đồng Hương Người Việt Tị Nạn Cộng Sản

Tờ báo Việt Weekly số 50, ra ngày 8 tháng 12 vừa qua, trang 36 đã phổ biến tin về tờ báo Nhân Dân, Cơ Quan Ngôn Luận của Đảng Cộng Sản Việt Nam với nội dung có tính cách ca ngợi sự đổi mới của tờ Nhân Dân bắt đầu từ ngày 01 tháng 1 năm 2006 với lời trích dẫn của ông Đinh Thế Huynh, Tổng biên tập báo Nhân Dân: “Mà đường lối của Đảng và Nhà nước là bất di bất dịch, cho dù xã hội và thế giới có xoay vần thế nào”.

Bài viết đã kết luận: “Một số các cơ quan báo chí và truyền thông khác đã tỏ ý hoan nghênh quyết định của báo Nhân Dân...”. Bên cạnh bài viết của Lê Lang, có hình ảnh nhà in báo Nhân Dân Hà Nội.

Thưa Quý Vị

Qua bài báo trên tờ Việt Weekly, tôi không nghĩ đây là vấn đề thông tin như tất cả các cơ quan truyền thông Việt ngữ hải ngoại đã phổ biến tin tức ở trong nước mà là bản tin có tính cách tuyên truyền cho tờ báo của Đảng Cộng Sản Việt Nam.

Trong hai năm qua, tờ Việt Weekly phát hành tại Quận Cam, lợi dụng danh nghĩa bám sát đời sống cộng đồng để rồi đưa ra những bài viết lèm bèm chửi bới, nhục mạ thiếu văn hoá với  nhiều cá nhân, đoàn thể có tinh thần chống Cộng, vạch toàn thói hư tật xấu của mọi người để phơi bày trên trang báo.


Hiện nay, trong lãnh vực truyền thông, CSVN bỏ ra số tiền khá lớn để thực hiện chương trình truyền hình công khai qua VTV4, còn về truyền thanh và báo chí thì chưa có nên CSVN chỉ lợi dụng đài phát thanh và tờ báo Việt ngữ nào trong cộng đồng chúng ta để tuyên truyền hướng đi của họ và đánh phá, làm lũng đoạn, hạ úy tín công cuộc đấu tranh chống Cộng. Công tác nầy có tính cách thẩm thấu, nó lúc ẩn lúc hiện tùy lúc để thực hiện theo chiêu bài của họ nhằm quấy phá cộng đồng. Những cơ sở truyền thông nầy vẫn sống dựa dẫm vào sự đùm bọc của các cơ sở thương mại trong cộng đồng của chúng ta.



Thưa Quý Vị,

Với sự suy nghĩ của người Việt tị nạn, là người Việt tị nạn như hầu hết mọi người trong cộng đồng, chúng tôi nêu ra vấn đề tờ Việt Weekly để quý vị ngồi lại với nhau và có thái độ hành động chính đáng để ngăn chận âm mưu của CSVN đang xúc tiến khi Nghị Quyết 36 ban hành.

Trân trọng,
Lê Thu Anh

Ký ức lịch sử

Ôn lại quá khứ và trau dồi ý thức lịch sử là nghĩa vụ của mọi công dân. Đóng vai trò gương mẫu, talaCu xin giới thiệu mục “Ký ức lịch sử”. Chúng ta hãy cùng nhau sống lại những giây phút hào hùng của lịch sử dân tộc cũng như của những đất nước (đã từng là) anh em.


Người gì

Cậu học sinh từ trường về nhà. Cha cậu là người Nga, mẹ là Do Thái. Cậu hỏi cha:

“Bố ơi, con là Nga hay Do Thái?”

“Tất nhiên là Nga, vì bố là người Nga mà.”

Cậu yên tâm, rồi quay sang hỏi mẹ:

“Mẹ ơi, con là Do Thái hay là Nga”?

“Tất nhiên là Do Thái, vì mẹ là người Do Thái mà. Nhưng sau con lại hỏi thế?”

“Vì một thằng bạn cùng lớp con có một cái đồng hồ vàng rất đẹp, và con đang băn khoăn không biết nên gạ mua rẻ của nó, hay ăn trộm quách cho rồi.”


*


Đồng hồ

Brezhnev và Kosyghin đi dự đám tang Nasser. Về đến điện Cẩm Linh, Brezhnev hỏi:

“Aleksei, cậu có thấy cái đồng hồ vàng Nasser đeo không?”

“Không, cho tớ xem với!”


*


Xạ thủ

Brezhnev phát biểu ở Hồng trường. Bỗng dưng ai đó ngắm bắn ông ta, nhưng trượt. Trong vòng vài phút, cảnh sát tóm được thủ phạm và cuộc hỏi cung bắt đầu:

“Tên?”

“Ivan Ivanovich.”

“Nghề nghiệp?”

“Xạ thủ.”

“Xạ thủ gì anh? Gần thế mà còn bắn trượt?”

“Tất nhiên là trượt rồi, vì làm sao ngắm trúng được khi dân tình xô đẩy tôi thường xuyên và thúc: Bắn đi, bắn đi nào!”

Thứ mấy

Bí thư thành ủy đọc cho thư ký chép:

“Tôi triệu tập phiên họp toàn thể để thảo luận nghị quyết mới thông qua cách đây hai tháng của Ban Trung ương. Hội nghị sẽ được tổ chức vào thứ Lăm tuần sau.”

Nữ thư ký bối rối:

“Đồng chí bí thư! Thứ Lăm hay thứ Năm ạ?”

Đồng chí bí thư ngẫm nghĩ hồi lâu, rồi đáp:

“Thôi, viết quách là thứ Tư cho xong chuyện!”

Tương lai



Chim 1: “Này, nếu sau này tất cả mọi người dùng công nghệ không dây thì sao nhỉ?”
Chim 2: “Thôi, đừng nghĩ tới chuyện đó nữa!”

(Fred Wagner)

Con gái nhà lành
 
Con gái nhà lành muộn nhất là 8 giờ tối phải lên giường rồi.
Để còn kịp về nhà trước 9 giờ tối cho bố mẹ khỏi lo.

Ghét người Lào
 
Việt Nam với Lào luôn là anh em, tình sâu hơn nước Hồng Hà, Cửu Long. Thế nhưng mới đây anh May, một doanh nhân Lào, sang Việt Nam mấy hôm về kể lại:

“Người Việt rất ghét Lào. Cái gì xấu nhất họ cũng gán cho Lào. Thứ thuốc lá rẻ tiền, hôi rình họ gọi là thuốc Lào. Bị ngứa ở chỗ kín họ gọi là hắc Lào. Đi ngang qua trường học, thấy thông báo đề: Cấm học sinh đi dép Lào đến trường.

Hôm vừa rồi tôi ngồi chơi ở ghế đá trong công viên, lát sau có một người đàn ông đến ngồi cạnh, co cả hai chân lên ghế. Một lát, chịu không nổi mùi thối bốc lên từ chân ông ta, tôi bỏ đi chỗ khác. Vừa đi được chục bước thì thấy người đàn ông kia nhảy cẫng lên la lối: Tiên sư thằng Lào lấy dép của bố mày nhớ! Bố mày mà biết mày là thằng Lào, bố mày đập vỡ mõm mày ra!”

(Đoàn Tiểu Long sưu tầm)

Tại sao bò điên?

Sau khi bệnh bò điên lan tràn khắp nơi, một nữ phóng viên được cử đi tìm hiểu lý do. Hỏi thăm một hồi, cô tìm đến được một trang trại nuôi bò sữa, nơi phát hiện ra ca bệnh bò điên đầu tiên. Trang trại nuôi hàng trăm con bò cái để lấy sữa và cô không thấy gì đặc biệt: phương pháp chăm sóc rất đúng cách, vệ sinh đảm bảo, thức ăn đáp ứng những tiêu chuẩn khắt khe nhất...

Cô phóng viên rất thắc mắc, liền hỏi người quản lý trang trại:

“Ông chăm sóc lũ bò sữa này như thế nào?”

“Hàng ngày chúng tôi cho ăn đúng giờ quy định, ngày vắt sữa 2 lần, mỗi năm cho chúng đi lấy giống 2 lần...”

“Ôi, lạ nhỉ. Vậy thì tại sao chúng nó lại điên được?”

“Thế tôi hỏi cô nhé: ngày nào tôi cũng vắt sữa cô 2 lần mà 1 năm mới cho đi chơi với bạn trai 2 lần thì cô có điên người lên không?”

Có người

Một phụ nữ suốt đời làm nghề dọn dẹp nhà vệ sinh. Về già, bà muốn lo chu đáo cho phần mộ sau này của mình nên đặt làm một tấm bia. Ông thợ hỏi:

“Thế bà muốn tôi khắc gì trên đó?”

Không cần suy nghĩ, bà trả lời:

”Ở trong đang có người.”

(Nguồn: www.x-cafe.dk)
 


Gửi bài này cho bạn bè
8.3.2006
 
Chị Hai làm nông nghiệp
talaCu
Cơ quan ngôn luận của talawas – Sát cánh cùng Nhân Dân

Số 22 – Ngày 8 tháng 3 năm 2006

Số kỷ niệm ngày Quốc tế phụ nữ 8 tháng Ba


Người phụ nữ đầu tiên trên vũ trụ



Lô-gíc phụ nữ



Khách hàng nữ với bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình: Tôi muốn chúng to tới mức tôi có thể quát đàn ông là đừng có nhìn chòng chọc vào đấy…

Dụng cụ trợ giúp nghe cho đàn ông



Chữ trên máy nghe: “Vợ” – “TV” – “Tắt”

Chị Hai làm nông nghiệp

Chị Hai mấy năm trước thu hoạch được 3 tấn vải thiều. Mấy ông kĩ thuật khuyên chị nên trồng thêm nữa thì mới hi vọng giàu có. Ngặt nỗi chị Hai không đủ vốn để phát triển với quy mô lớn. Ông kĩ thuật rủ ông ngân hàng đến chơi, hẹn cho vay với lãi suất ưu đãi 0,1%. Chị Hai mừng hú. Chị vẫn nhớ mẹ chị bảo Nghị Hách ngày xưa cho vay tới 10% khiến chị Dậu phải bán con bán chó mà không đủ trả. Tới ngày hẹn. Anh kĩ thuật mang 200 cây giống vải thiều đến, bảo chị ký vào giấy vay với số tiền là 10 triệu đồng. Chị Hai bấm bụng. Cây giống có tốt như con gái chị mua thì tiền cũng chỉ mất già nửa. Nhưng chị không thể không nghĩ ngợi, chả gì thì tay kĩ thuật cũng là con rể ông chủ tịch. 3 năm sau, cây vải của con gái chị đã bói quả, còn cây của chị chỉ rặt lá là lá. 2 năm sau nữa vẫn không cho quả nào. Bố chị Hai bảo phải nhổ bỏ dành đất tìm cây trồng khác. Gặp anh kĩ thuật định trách, anh cười, thử thêm lần nữa nhất định thắng lợi. Rồi anh săng sái vay giúp tiền cho chị mua chiếc ti vi. Anh bảo, không xem tivi nên không thể biết được đâu là cơ hội tốt nhất, cái gì cần nhất. Chiếc tivi giá cũng đắt gấp rưỡi tivi con gái chị mua nhưng chị Hai thấy không có tiền mặt ngay mà được dùng thì cũng gật đầu. Anh kĩ thuật về rồi chồng chị Hai mở đài. Con trai học lớp 7 của chị đọc cho cả nhà biết người đang nói trên màn hình là ông Phan Văn Khải. Ông nói “chính phủ đang định hướng cho nông dân làm giàu bằng cách nuôi con gì trồng cây gì để có hiệu quả cao”. Sau 1 giờ chăm chú, kết thúc chương trình vợ chồng chị Hai thấy thủ tướng kết luận: “Vậy nên, người nông dân phải tự mình tìm hiểu nên trồng con gì nuôi con gì để tự mình xoá đói giảm nghèo”. “Ð. mẹ nó, mất cả thời giờ.” Chồng chị Hai vớ cái búa định đập chiếc tivi thì chị Hai ngăn lại. Ðừng. Có nó là tôi phải thế chấp cái vườn của nhà mình đấy.

(Thi Trần)

UNESCO trao tặng chính phủ Việt Nam bằng khen

Hà Nội, 26/02/2006 – Hôm qua, tại Hà Nội, ông Chu Shiu-Kee, Trưởng Đại diện Văn phòng UNESCO Hà Nội đã trao tặng chính phủ Việt Nam bằng khen của UNESCO về việc Việt Nam đã bảo vệ tốt quyền lợi của các nhóm thiểu số hiện đang sinh sống ở Việt Nam. Phát biểu tại buổi lễ, ông Chu Shiu-Kee nói: “Chúng tôi rất hoan nghênh việc chính phủ Việt Nam đã quan tâm đến quyền lợi của các nhóm thiểu số. Các bạn đã đạt được những thành tựu rất lớn trong lĩnh vực này. Điển hình là việc ông Nông Đức Mạnh, một người dân tộc thiểu số đứng đầu một đảng cũng là thiểu số so với dân số cả nước (khoảng 2 triệu đảng viên so với hơn 80 triệu dân), nhưng đã lãnh đạo Việt Nam cả 60 năm qua và có thể là còn 600 năm nữa trong tương lai. Các bạn đã quan tâm để bảo vệ quyền lợi về vật chất và tinh thần của thiểu số đảng viên này để họ có đời sống ở mức tương đối cao so với mức sống trung bình của người dân Việt Nam. Đây là một thành tựu lớn mà không phải quốc gia nào cũng đạt được”.

(TK)

Tuyệt tình (truyện tình thảm thiết toàn T)

Trần Thị Thu Thủy tên thật Trần Thị Thỏ, trú tại thôn Tám, Trảng Tranh, Tỉnh Thừa Thiên. Thuở thiếu thời, trí tuệ thì thường thôi, tuy thế, tính Thủy thật thà, thủ thỉ thù thì, thỏn thà thỏn thẻn, thật thương! Tới tuổi trăng tròn, Thủy tròn trặn, tươi tắn, trắng trẻo, tay tròn trĩnh, tóc thơm thơm, thật tuyệt!

Thủy tuyệt trần, tôi tả thì thô thiển. Thôi thì tàm tạm thế.

Trai tráng trong thôn Tám, từ trai tơ tới tuổi tứ tuần, từ tuổi tứ tuần tới tuổi thất thập, thoạt trông thấy Thủy, tất thảy tấm tắc trầm trồ:

“Trời! Trắng tựa tuyết!”

“Thon thả thế!”

“Tóc thật thướt tha!”

“Ti to thế! Tròn thế!”

“Trác tuyệt! Trác tuyệt!”

Trai tơ thổn thức, tứ tuần tơ tưởng, thất thập thẫn thờ. Thấy Thủy thấp thoáng, tất thảy táo tác, thập thà thập thò, thật tội. Tứ tuần thách trai tơ: tán thắng Thủy thì thua tam trâu. Thất thập thách tứ tuần: tán thắng Thủy thì thua tám thúng tiền. Thách thì thách thế thôi, thua Thủy tất tần tật. Thủy tựa thần tiên, trai tráng trong thôn thì thô thiển, tiền tài trắng trơn, thân thế thấp tè, thế thì tán tới trăm tuổi!

Tiếng tăm Thủy truyền trong toàn tỉnh.Thư từ tới tấp tới tay Thủy. Thư thì thủ thỉ tâm tình. Thư thì tranh thủ trình thêm thân thế, tiền tài. Thư thì than thở tức tưởi. Thư thì thêm thơ, thêm tranh, trang trí thật trang trọng... Trong tám tháng trên tám trăm thư, thật thế!

Trai tráng trong tỉnh tìm tới tán tỉnh Thủy tới trăm thằng. Tám thằng thân tôi: Thằng Thịnh, thằng Tâm, thằng Thông, thằng Thìn, thằng Thỉ, thằng Trung, thằng Tuy, thằng Tuấn tán tỉnh tài thế, tí ta tí tởn tới tán Thủy, tốn tiền trăm tiền triệu, tiêu tiền tới trắng tay, thua tiếp tục thua. Tám thằng thất thểu tìm tới tôi than thở:

“Thôi! Tiền thế, tài thế, tập tễnh tới tán Thủy thêm thiệt thòi.”

Tôi thích Thủy, tuy thế tôi tỉnh táo tự thấy: trí tuệ tôi tầm thường, tiền tài thiếu thốn, thân thế tiếng thì to, thực tình thanh thế tổ tiên thôi, thân thế tôi thấp tẹt. Tôi trù tính: thư từ tán tỉnh, trật! Tiền tài: trật! Thân thế: trật. Tổ tiên ta từng truyền tụng: tham thì thâm. Thư từ, thân thế, tiền tài... trật trật trật! Thua thua thua! Thủy thích tinh tế, trung thực, thật thà, thế thôi. Tôi tính toán thật tình tiết: từ thị trấn Tân Tiến tận tụy tới thôn Tám tìm Thủy tâm tình, từ từ, từ từ, tránh trắng trợn, tránh thô thiển, thỉnh thoảng thêm tí tranh, thêm tí thơ tặng Thủy, trời thương trời trợ thủ thì tất thành.

Trời thương tôi thật. Tới thôn Tám, thấy Thủy trơ trọi, thui thủi trên thềm, tôi thích thú thấy tôi tính toán trúng.

Tôi trấn tĩnh, từ từ tiến tới tận thềm, thì thầm:

“Thủy! Tôi tên Trí, Trần Trọng Trí, thầy thuốc Tây...”

“Trần Trọng Trí!”, Thủy trầm trồ, “Thầy thuốc trị tim, trị thận, trị toàn thân thể, tiếng tăm truyền tám tỉnh!Trời, trẻ thế! Trẻ thế!” Thủy tấm ta tấm tắc.

Tôi trùng tên thầy Trí, thầy thuốc thiên tài trên tỉnh. Thủy tưởng thế, thật trúng tủ, trời toàn thương tôi!

Thấy tình thế thật thuận tiện, tôi tiếp tục thủ thỉ:

“Thủy, tôi trốn thầy, trốn thủ trưởng, trốn tránh tất thảy, từ thị trấn Tân Tiến tới tìm Thủy!”

Thủy trao tôi tách trà, thẹn thùng:

“Thủy thật tầm thường, tìm Thủy thật trớ trêu...”

Tôi tíu tít:

“Thủy! Thủy! Thủy tránh tự ti. Thủy thật tuyệt trần, tiếng thơm truyền từ tỉnh Thanh tới tỉnh Thừa Thiên, thật thế!”

“Thầy Trí tưởng thế thôi...”, tiếng Thủy trong trẻo, thánh thót.

Tôi thủng thẳng tán tỉnh, thầm thầm thì thì, tu từ thật tốt, thỉnh thoảng thêm tí thán từ. Thấy Thủy thinh thích, tôi tấn tới, thả từng tiếng thật tha thiết:

“Tháng tư, tôi trông thấy Thủy tha thướt trong thị trấn. Tôi thảng thốt: Trời, tiên từ trên trời tới thị trấn! Từ tháng tư tới tháng tám, tối tối tôi thao thức, trằn trọc. Tâm thần tôi trục trặc, thân thể tiều tụy. Tưởng tượng thấy Thủy trẻ trung, tươi tắn, tôi thổn thức: Thiếu thủ trưởng thì thảnh thơi, thiếu trời thì tổn thọ, thiếu Thủy thì tắc thở! Thủy! Trái tim tôi tràn trề tình thương Thủy. Tôi tìm tới Thủy trao trọn trái tim thật thà, trái tim trong trắng, trái tim thân thương, trái tim trẻ trung, trái tim trung thực... Tôi thề, tôi trao trọn!”

Thấy tôi thề thốt thật tha thiết, thật tận tình, Thủy thấy thương thương, thẹn thò túm tóc thỏn thẻn:

“Thôi thôi, Trí thôi thề thốt...”

Thủy tin tôi, thật tuyệt! Thế thì tôi toàn trúng tủ, thật tuyệt! Tôi từ thủ thỉ tâm tình tiến tới thề thốt trầm trọng, toàn từ to tát:

“Thủy tin tôi, thương tôi thì tôi thôi thề thốt. Thủy thiếu tin tưởng thì tôi tiếp tục thề. Tôi thương Thủy, tha thiết trao trọn tình tôi tới Thủy. Thủy tuyệt tình tôi thì tôi tự tử. Tôi theo Thủy tới trăm tuổi, tôi tuyệt tình Thủy thì tôi tắc tử!”

“Trí!”, Thủy thổn thức, “Thủy tin Trí, thương Trí...”

Tôi trúng to, trúng to!

Trăng tròn tháng tám thấp thoáng trong tre, trời thu tươi tốt, tiếng thu thánh thót. Tôi tấn tới tìm tay Thủy. Tay Thủy trong tay tôi.

“Thủy... Trí thương Thủy, thương tới tận tim...”, tôi thì thầm, từ từ thơm tay Thủy.

Thủy thẽ thọt từng tiếng, từng tiếng thật thương:

“Tính Thủy thật thà, thương thì thương thật. Trí tâm tình thế, Thủy tin. Tất thảy tình thương, Thủy trao trọn. Thủy tin: tình ta thắm thiết!”

Trời tối, Thủy tin tưởng trao thân. Tôi thơm tay Thủy, thơm tóc Thủy, thơm tới tận tai, thơm thơm thơm thơm. Trò trác táng tôi thành thục từ tuổi thiếu thời, tôi từ từ tấn tới, thao tác trơn tru, tay thọc tứ tung. Tay thì thoa “ti”, tay thì thò tới tận tung thâm...

Thủy thất thần túm tay tôi, thét:
`
“Thôi, Trí! Trí thương Thủy thì thương từ từ. Tình ta tránh trần tục. Trí... thụt tay!”

Trí tôi, tên trác táng, tha Thủy thì thua thiệt, tốn tiền tàu từ thị trấn Tân Tiến tới thôn Tám. Thành thử tôi tiếp tục trổ tài tán tỉnh. Tôi thủ thỉ tâm tình:

“Thủy thương Trí thì thương thật tình. Thủy trao trọn tình thì Trí trân trọng. Thủy thủ thế, trốn tránh, thiết tưởng thiếu tin tưởng Trí.”

Thủy thật thà tin tôi, thả tấm thân trinh trắng tùy tôi thao túng. Thân thể Thủy trắng trẻo, thơm tho. Thủy thi thóp thở, túm tóc tôi, tôi thúc tới tấp, Thủy thét thất thanh...

Tôi tả thế thôi, tả thêm thì thô tục, tùy toàn thể tưởng tượng.

Tiếp tục trò trác táng trên thân thể Thủy thêm tám tháng, tôi trâng tráo tuyệt tình Thủy. Tôi trốn tránh Thủy. Thủy tất tả tìm tôi từ tháng tám tới tháng tư, từ tỉnh Thừa Thiên tới tỉnh Thanh thì thấy tôi. Thủy túm tay tôi tấm tức:

“Trí! Thủy tìm Trí...”

“Tìm tôi? Tôi tiền thì thiếu, tài thì thấp. Tìm tôi thật trớ trêu.”

“Trí!”, Thủy tức tưởi thét to.

Tôi thong thả từng tiếng:

“Tình ta thế thôi. Thương tôi, Thủy tất thiệt thòi.”

“Trí!’’, Thủy thút thít, “Thủy trúng thai...’’

“Trúng thai?’’, Tôi trơ tráo tủm tỉm. “Thông tin thật trơ trẽn!’’

“Trời, thằng tráo trở! Thật tởm!” Thủy tức tối thét.

Thủy tát tôi tới tấp, thụi tôi tứ tung, toàn thân tôi thâm tím. Tóc tai Thủy tơi tả, tay túm tóc tôi, tay thụi trúng thận tôi.

“Thôi!”, Tôi trợn tròng, thét. “Tôi thế thôi, Thủy trách tôi thì trách! Tránh!” Tôi tức tốc thúc Thủy tránh tôi.
Tránh thoát Thủy, tôi túc tắc tới tám tư - Tô Tịch tìm Thanh Trà.

Thanh Trà thanh tú, thon thả, thơm tho... trên tài Thủy. Trà tiền tấn, tôi thì thiếu tiền, tán thắng Trà thì tiền từ túi Trà tới túi tôi tức thì. Tôi tin tôi tán Trà tất thành.

Tính Trà thận trọng, tôi tỉa tót từng từ, thêm thắt tính từ, trợ từ, thỉnh thoảng thêm trạng từ thật tốt. Trà thích thơ. Thơ Ta, thơ Tây, thơ Tàu Trà thích tất. Trà thích tính tân tiến trong thơ Tây, tính thâm trầm trong thơ Tàu, tính trong trẻo trong thơ Ta, tuy thơ Ta thừa tính thép thiếu tính thành tâm. Thấy thế, tôi truy tầm thơ tặng Trà, toàn thơ tình, từ thơ Thâm Tâm tới thơ Thanh Thảo: trăm tập.

Trà thích thú trầm trồ:

“Trời, toàn thơ tình! Trí tặng Trà thế thì tốn tiền Trí thật...”

Tôi tìm từ thật thành thật:

“Trà, tí ti tiền, thiết tưởng thấm tháp tình Trà thân thiện tiếp tôi...”

Trà thầm thì:

“Trí thật tận tâm...”

Trà tỏ thân thiện trước tôi. Tai Trà tim tím, tức Trà thẹn thùng trước tôi, tức trà thích tôi. Trà thích tôi thế thì tôi tiếp tục trúng to, trúng to!

Tôi trộm thơ thằng Thiều, thơ thằng Thái tặng Trà. Thơ thằng Thiều trúc trắc tựa thơ Tây, tuy thế thơ thật thanh tao. Thơ thằng Thái thì thâm thúy tựa thơ Tàu. Trà tưởng thơ tôi, tấm tắc:

“Thanh tao, thâm thúy thật! Thơ Trí trên tài thơ Trọng Tạo!”

Tôi thành thật tâm tình:

“Thơ tôi thường thôi. Trọng Tạo tài thơ từ thuở thiếu thời tới tuổi tứ tuần. Tài thế thật trân trọng. Trọng Tạo tháp tùng thủ trưởng Thỉnh, trực tờ Thơ, thân thể tiều tụy, tóc trán thưa thớt, tiền thì teo tóp, thê thiếp tứ tung, thêm trà tửu trầm trọng... Thế thì tắc thơ thôi.”

“Thật tội Trọng Tạo!”, Trà thở thườn thượt. “Trà thích thơ Trọng Tạo từ thuở thiếu thời. Trọng Tạo tìm tứ thơ thật tài!”

“Thế thơ Thanh Thảo, thơ Trúc Thông?” Tôi thử trí tuệ Trà.

“Thanh Thảo thông tuệ, Trúc Thông tìm từ thật tinh tế!”

“Trà thật thạo thơ!” Tôi tán.

Trà tươi tắn thỏ thẻ:

“Trước tám tư, thơ Thanh Thảo thật tuyệt. Từ trẻ thơ tới thất thập, tất thảy thích thơ Thanh Thảo. Tuy thế, Thanh Thảo thích thể thao, toàn tường thuật thể thao, thành thử từ tám tư thơ Thanh Thảo tịt từ từ, thật tiếc!”

“Trời, Trà thạo thơ thế thì thôi!” Tôi tiếp tục tán. “Thế thơ Trúc Thông?”

“Trúc Thông tìm từ thật tài. Từ trong thơ Trúc Thông thanh tao, tinh tế. Tuy thế, Trúc Thông tham từ, thiếu tình, thiếu tứ, thành thử thơ thiếu thanh thoát. Thơ toàn từ, thiếu tính thơ, thơ thế tựa thơ tắc tị!”

“Tuyệt! Trà thật thẳng thắn!” Tôi trầm trồ. “Thế thơ thủ trưởng Thỉnh?”

“Thơ thủ trưởng Thỉnh trác tuyệt, tài thủ trưởng Thỉnh trên tài tất thảy. Tuy thế, thủ trưởng Thỉnh thôi thơ từ thời thủ trưởng thành thủ trưởng. Tiếc thế! Thủ trưởng Thỉnh thích trọng trách, tìm tòi trọng trách thì thôi tìm tòi thơ. Thủ trưởng Thỉnh tiếp tục theo trên thì thơ tiếp tục thả thủ trưởng Thỉnh.”

“Trúng! Trúng!” Tôi tán thành tư tưởng Trà. “Thơ trọng tình, tránh tham tiếc. Thủ trưởng Thỉnh thấy trên thương, tưởng trúng thế, thiếu tỉnh táo, thành thử tính toán trật.”

Trà than thở:

“Thủ trưởng Thỉnh tính trật từ tháng tư - tám tám. Tự trong thâm tâm, Trà thương thủ trưởng Thỉnh. Tiếc thay tài thơ!”

“Tiếc thay tài thơ!” Tôi than tiếp theo Trà.

Tôi thấy trái tim Trà từ từ tròng trành.

Tôi tìm tay Trà thẻ thọt thơ:

“Tương tư từ thuở thấy Trà.
Thấy Trà trong trẻo thướt tha tôi tìm
Thương Trà thương tận trái tim
Trái tim trong trắng, trái tim thật thà
Trái tim thao thức tình ta...”

“Trời! Thơ toàn ‘T’, Trí tài thế!” Trà thành thật tán thưởng.

Tôi thơm tay Trà, thủ thỉ:

“Trà..., thơ Trí tức tình Trí...”

Trà thôi trùng trình, thành thật tỏ tình thân:

“Trà thấy Trí tính tình thì thật thà, trung thực, tận tâm; tri thức thì thông tuệ, từng trải, thành thục trăm thứ. Toàn thể trai tráng trong tỉnh ta thua Trí tất.”

Tôi tì trán tận “ti” Trà:

“Trà! Trời thương tôi. Tôi tìm thấy Trà tựa tìm thấy thần tiên!”

Trà thong thả tuột “ti”, tay Trà tha thướt trên thân thể tôi.

Thích thế!

Trà từ thận trọng tới thân tình, từ thích thú tới thẫn thờ, từ trao tâm tình từng tí tới tin tưởng trao toàn thân, tròn tháng.

Tôi thấy tôi thật tài, tán tỉnh thế trời thua!

Thấm thoắt tới tuần trăng tròn thứ tám. Trời thu thăm thẳm, trăng thanh thanh, tràn trề tinh tú. Trà theo tôi tình tự trên tấm thảm tím. Trà thơm tóc, thơm tay tôi. Tôi thẫn thờ, tự thấy tâm thần trì trệ, thiếu tỉnh táo, thấp tha thấp thỏm.

Trà trườn trên tôi:

“Trí... Trà thèm Trí...”

Trà thò tay thức tỉnh “thằng thao tác tình”. “Thằng thao tác tình” thõng thượt, teo tóp, trông thật thảm thương.

Tôi thơm Trà, thì thầm:

“Trí thấy thiếu thích thú...”

Trà thở thườn thượt, tìm tờ “Tuần tin tức” trong túi, tìm tin trong tỉnh. Tôi tựa tay Trà thiêm thiếp...

Trà thúc thúc tôi, thảng thốt:

“Trí, thím Trà tự tử!”

“Thím Trà?”

“Thím Trà tên Thủy...”

“Thủy?”

“Thu Thủy thôn Tám - Trảng Tranh...”

“Trời!”

Tôi túm tờ “Tuần tin tức” tìm tin tự tử: “Trần Thị Thu Thủy thôn Tám, Trảng Tranh, theo thằng trác táng, trúng thai. Thằng tráng táng tráo trở, Thủy thất tình tự tử!”. “Tuần tin tức” truyền tin thống thiết!

Thôi thế thì thôi! Thủy trong trắng thế, trẻ trung thế, tại tôi Thủy tự tận! Thảm thương thay! Thê thảm thay!

“Trí! Trà thấy Trí thất thần...”, Trà túm tay tôi thì thầm.

Tôi thấy tôi thậm tồi tệ, thậm thiếu tử tế, thậm thiếu thật thà, thậm thiếu trung thực. Trời, tôi thiếu toàn tính tốt! Tội tôi thật trầm trọng. Tôi túm tay Trà thổn thức thú thật tội tôi tráo trở Thu Thủy, thú tội tất thảy...

Trà trợn trừng, toàn thân tím tái.

“Trí... Trí thật tồi tệ...”

Trà trụy tim, thoi thóp thở. Tôi thét thất thanh:

“Trà!”

Trà từ từ tắt thở.

“Trà!”

Thi thể Trà trên tay tôi tê tái! Tình tôi thành tang tóc, thảm thương thay!

Từ tối Trà tạ thế, tối tối tôi trằn trọc, thao thức, thui thủi trong tối tăm. Thủy thì trong trắng, thật thà. Trà thì thơm thảo, trí tuệ. Tại tôi! Tại tôi Trà, Thủy từ trần, thăng thiên, thành tiên trên trời.

Tối thứ tư, tôi thao thức tám tiếng, tới tiếng thứ tám thì tức tốc tới tờ: “Tuần tin tức” thú tội. Thủ trưởng “Tuần tin tức” thâm thấp, tròn tròn. Tính thủ trưởng trầm tĩnh, trên thích thủ trưởng tính thật thà, tuy thủ trưởng thiếu trí tuệ. Trên toàn thích thế thôi. Thủ trưởng tập trung thao tác tờ Tết thì tôi tới. Thấy tôi, thủ trưởng từ tốn trao tôi tách trà:

“Tôi tiếp Trí thân tình, Trí từ từ tường trình thật trung thực...”

Tôi thút thít thú tội. Tội tôi tráo trở Thủy, tội tôi thiếu trung thực Trà...

Thủ trưởng trách tôi thậm tệ. Thủ trưởng tru trời:

“Thú tội thật trễ tràng!”

Tôi túm tóc tôi thét to:

“Thưa thủ trưởng, tại tôi, tại tôi tất thảy!”

Thấy tôi thật thà thú tội, thủ trưởng trù trừ, tính tha tội tôi. Thấy thế, tôi túm tay thủ trưởng thống thiết:

“Tội tôi thật trầm trọng, thủ trưởng tha thì trời trị tội tôi. Thủ trưởng thanh toán tên trác táng, tống tù tôi, thế thì tôi thanh thản.”

Trái tim tôi: trái tim tráo trở, trái tim trâng tráo, trái tim thú tính. Trái tim thối tha, tanh tưởi thế thì tất thảy tránh tôi thôi, tất thế. Tiền tài, thân thế tôi thiêu thành tro than. Tôi trơ trọi từ thuở tứ tuần tới tuổi thất thập. Tết Tân Tỵ, tôi tự tay thảo truyện “Tuyệt tình” thành thực trình tới toàn thể.

(Tập tễnh, tức Nguyễn Quang Lập, tên thật toàn thiếu “t”, tức thế!)

Bò sành ăn



Chữ trên bình: “Nước sốt sa-lát”

(Dan Reynolds)

Chim trời và chim nhà

Trong phần thi kiến thức ở một cuộc thi hoa hậu Việt Nam, Ban Giám khảo đưa ra câu hỏi: Các thí sinh hãy cho biết sự khác nhau giữa “chim trời” và “chim nhà”. Thí sinh đoạt giải nhất phần thi này trả lời:

Kính thưa Ban Giám khảo, “chim trời” và “chim nhà” khác nhau ở chỗ, “chim trời” càng lên thì càng nhỏ còn “chim nhà” càng lên thì càng to!

Láo thật

Một chị vợ kia mới có bầu đứa con đầu tiên. Vì mới lần đầu mang thai nên hai vợ chồng rất giữ gìn, trong mấy tháng đầu không dám quan hệ gì cả. Trong thời gian đó chị vợ thấy anh chồng có vẻ bứt rứt, tinh thần không được thoải mái nên rất thương nhưng vẫn không dám chiều vì sợ ảnh hưởng tới thai nhi. Thế là chị gọi anh chồng tới nói: “Tội nghiệp anh quá, em có bầu chả thể chiều anh được. Thấy anh không vui em cũng rất buồn. Thôi thì để em sẽ nhờ đứa bạn thân của em chăm sóc anh trong giai đoạn này vậy”. Nói là làm. Buổi tối hôm sau chị vợ nói anh chồng tới nhà cô bạn kia ngủ. Buổi sáng anh chồng về nhà mặt mày rất thư giãn vui vẻ nhưng vẫn có chút đăm chiêu. Chị vợ thấy anh chồng có vẻ gì đó chưa được hài lòng bèn gạn hỏi xem cô bạn thân có chiều chồng mình hết lòng không. Anh chồng trả lời rằng cô ta rất tuyệt và anh ta không có gì phàn nàn trong việc đó cả. Chỉ có điều sáng ngủ dậy cô ta đòi giá cao quá nên anh ta không được vui. Cô vợ nghe xong nổi tam bành: “Con nhỏ này láo thật. Sao nó lại dám lấy tiền của anh. Hồi nó có bầu, em toàn chiều chồng nó miễn phí cơ mà!”

(TK sưu tầm)

Dây thun

Tại bệnh viện tâm thần, một bệnh nhân xin về nhà. Bác sĩ nói:

“Anh muốn về nhà cũng được thôi, nếu anh thật sự khỏi bệnh.’’

“Ồ! Em khỏi lâu rồi thưa bác sĩ!’’

“Vậy khi ra viện anh sẽ làm gì?’’

“Em sẽ lấy ná thun bắn bể hết bóng đèn bệnh viện.’’

Bệnh nhân lập tức được nhốt lại để điều trị tiếp. Một tháng sau, anh ta tiếp tục đòi về. Bác sĩ lặp lại câu hỏi:

“Khi ra viện anh sẽ làm gì?’’

“Em sẽ lấy ná thun bắn bể hết bóng đèn bệnh viện.’’

Bệnh nhân lại được nhốt lại điều trị. Ba tháng sau, anh ta lại đòi về. Bác sĩ kiểm tra sự tỉnh táo của anh ta:

“Ra khỏi viện anh sẽ làm gì?’’

“Dạ... em về nhà thưa bác sĩ.’’

“À, khá lắm!. Rồi sao nữa?’’

“Dạ, em tắm rửa sạch sẽ, hớt tóc, cạo râu đàng hoàng.’’

“Tốt, sau đó thì sao?’’

“Dạ, em đi chơi phố, làm quen với một cô gái xinh đẹp. Em sẽ mời cô ấy đi ăn kem, nghe nhạc hoặc khiêu vũ.’’

“Tuyệt! Anh hết bệnh thật rồi đấy. Nhưng sau khi khiêu vũ thì sao?’’

“Dạ! Em sẽ mời cô ấy về nhà, xin cởi áo...’’

“Anh quá lắm nhé! Anh cần phải giữ gìn sức khoẻ đấy, anh chỉ mới vừa hồi phục thôi đó nghe.’’

“Bác sĩ yên tâm. Em đề nghị cô ấy cởi áo rồi xin các sợi dây thun của nịt ngực cô ấy để làm ná và em sẽ quay lại” - anh ta gào lên – “bắn bể hết bóng đèn của bệnh viện.”

(Nguồn: www.x-cafe.dk)
 


Gửi bài này cho bạn bè
1.3.2006
 
Thông cáo về giải thưởng Nobel văn học 2006
talaCu
Cơ quan ngôn luận của talawas – Sát cánh cùng Nhân Dân

Số 21 – Ngày 1 tháng 3 năm 2006


Viện trợ nhân đạo



Triện Tổng thống Mỹ 2006



(Paul Conrad)
Cán bộ toà soạn talaCu lập công dâng Đảng

Mạng thông tin toàn cầu (Internet) là một trong những phát minh lớn nhất trong lĩnh vực công nghệ thông tin, đã và đang phát triển mạnh mẽ, rộng khắp, tác động nhiều mặt đến đời sống xã hội của nhân loại. Nước ta bắt đầu chính thức tham gia mạng thông tin toàn cầu từ những năm 90 của thế kỷ trước. Mấy năm gần đây, hệ thống thông tin đại chúng ở nước ta có thêm loại hình báo chí mới là báo điện tử. Từ khi ra đời, báo điện tử nước ta đã góp phần quan trọng vào việc phổ biến, tuyên truyền chủ trương, đường lối của Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước, mở rộng hiệu quả thông tin đối ngoại, nâng cao dân trí và thỏa mãn nhu cầu thông tin, hưởng thụ văn hoá của nhân dân... Việc ra đời của báo điện tử talaCu không có mục tiêu gì khác ngoài những mục tiêu nêu trên.

Cán bộ toà soạn talaCu đang học cách nhận biết thông tin phản động, đồi truỵ
Tuy nhiên, do tuổi đời còn non trẻ, nên talaCu, như nhiều báo điện tử khác của nước ta còn một số hạn chế, yếu kém. Tính tư tưởng, tính định hướng chính trị, tính chiến đấu, tính khoa học, tính chuyên nghiệp còn chưa cao. Chúng tôi tự nhận thấy mình còn thiếu cân nhắc khi đưa tin, bài về các vấn đề trong nước và thiếu chọn lọc khi khai thác tư liệu, bài viết ở bên ngoài; một số tin, bài chạy theo thị hiếu tầm thường, giật gân, câu khách. Ở một số cơ sở dịch vụ Internet, còn để xảy ra tình trạng lưu hành, phát tán các thông tin phản động, đồi truỵ, vu khống, bôi nhọ danh dự cá nhân, gây bất bình trong nhân dân (xin lỗi, cái này không liên quan tới báo điện tử, nhưng chúng tôi tiện tay đưa vào bài). talaCu cũng chưa có biện pháp hữu hiệu để ngăn ngừa các thế lực thù địch, phản động, cơ hội chính trị ở trong và ngoài nước lợi dụng mạng Internet và báo điện tử để chống phá cách mạng nước ta.

Nhận thức được những yếu kém chủ quan nói trên, ban biên tập talaCu đã lập kế hoạch gửi một nhóm cán bộ nòng cốt tham dự một số khoá học kéo dài ba tháng tại Học viện Chính trị Quốc gia tại Hà Nội. Theo quảng cáo của Học viện, thông qua khoá học, cán bộ toà soạn sẽ được nâng cao bản lĩnh chính trị và năng lực tổ chức, quản lý chỉ đạo hoạt động của báo. Ngoài ra, cán bộ toà soạn cũng sẽ được cung cấp các phương pháp phân biệt giữa thông tin tốt và thông tin phản động, đồi truỵ, xâm phạm đời tư, làm tha hoá đạo đức, lối sống, thuần phong mỹ tục. (Học viện Chính trị Quốc gia cam đoan là học viên nào sau khoá học mà vẫn không nắm được kỹ năng nhận biết thông tin phản động đồi truỵ sẽ được hoàn lại tiền học.)

Trong năm 2006, cán bộ toà soạn xin hứa lấy hết sức mình làm tốt công tác đào tạo, bồi dưỡng cán bộ, phóng viên báo chí, nhanh chóng hình thành đội ngũ cán bộ quản lý, biên tập viên, phóng viên, kỹ thuật viên, có phẩm chất chính trị vững vàng, có trình độ nghiệp vụ và kỹ thuật đáp ứng yêu cầu nhiệm vụ, kiên quyết thay thế những người không đủ phẩm chất, năng lực trong toà soạn talaCu. Đồng thời, talaCu sẽ phát động phong trào tuyên truyền, phổ biến sâu rộng chủ trương, đường lối của Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước về báo điện tử để nhân dân và nhất là thế hệ trẻ sử dụng báo điện tử và Internet đúng mục đích, có hiệu quả, góp phần tích cực vào sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc.

Thông cáo về giải thưởng Nobel văn học 2006

Stockholm, 24/02/2006 - Viện Hàn lâm Khoa học Hoàng gia Thuỵ Điển vừa ra thông cáo về việc đề cử trao giải thưởng Nobel văn học 2006 cho seri tác phẩm “Dự thảo báo cáo chính trị ở các kỳ đại hội toàn quốc của Đảng Cộng sản Việt Nam”.

Bản thông cáo viết: đây là những áng văn chính trị sáng chói, là kết tinh của văn hoá dân tộc Việt Nam. Nó đã bao quát được tất cả mọi mặt của đời sống xã hội, chính trị, kinh tế của Việt Nam ở quá khứ, hiện tại và vị lai. Do nó là kết tinh của văn hoá Việt Nam nên lời lẽ và ý tưởng ở các bản báo cáo chính trị không khác nhau nhiều lắm dù hàng chục năm đã trôi qua. Những bản báo cáo chính trị đầu tiên đã được coi là chuẩn mực văn chương để các bản văn kiện đại hội Đảng ở cấp địa phương hay toàn quốc noi theo. Điều này đã giúp tạo ra một sự thống nhất văn hoá cao giữa các vùng, miền cũng như giữa các thế hệ ở Việt Nam. Ít có tác phẩm nào tuy ngắn nhưng lại có thể ảnh hưởng tới cuộc sống của hơn 80 triệu người dân đến thế, nên dù mới ở dạng dự thảo nó đã được người dân say mê đón đọc và thảo luận sôi nổi. Tuy nhiên, như bản thông cáo đã nhận xét, do các bản dự thảo đã được viết quá hoàn hảo nên dù có 10 triệu ý kiến đóng góp đi chăng nữa thì cũng khó có thể sửa dù chỉ một câu, một ý trong đó và thực tế đã chứng minh điều này.

Trong bản thông cáo, Viện Hàn lâm khoa học Hoàng gia Thuỵ Điển cũng cực lực phản đối những nhận xét mới đây của một nhà văn Việt Nam rằng bản “Dự thảo báo cáo chính trị” năm nay có nhiều câu viết sai tiếng Việt.

(TK)
Ngoại tình



Búa: Chào em yêu. Cái gì thế này?

Ký ức lịch sử

Ôn lại quá khứ và trau dồi ý thức lịch sử là nghĩa vụ của mọi công dân. Đóng vai trò gương mẫu, talaCu xin giới thiệu mục “Ký ức lịch sử”. Chúng ta hãy cùng nhau sống lại những giây phút hào hùng của lịch sử dân tộc cũng như của những đất nước (đã từng là) anh em.

Số đặc biệt về Cuba


Những thành công và thất bại của Fidel

Ba thành công lớn của Fidel: Y tế, giáo dục và thể thao.

Ba thất bại lớn của Fidel: Bữa sáng, bữa trưa, bữa tối.


*


Trứng và Chúa

Fidel đọc diễn văn tại quảng trường Cách mạng: “Các đồng chí, ơn Chúa, năm nay chúng ta sẽ có đủ trứng ăn cho tất cả mọi người!” Anh ruột Fidel, Raul, nghiêng người qua nói khẽ: “Fidel, chúng ta là những người cộng sản, làm gì có Chúa.” Fidel thì thào lại: “Đừng lo. Cũng không có trứng đâu mà.”


*


Say rượu

Một người say rượu nằm ở một góc phố Havana và hò hét: “Tiên sư thằng Fidel!”,”Fidel, đồ giết người!”, “Fidel, vì mày mà ông bị đói!”, “Fidel, mày là cái nạn của dân Cuba!” Một nữ cảnh sát xuất hiện và bắt đầu đánh tay say rượu. Người này kêu: “Sao cô lại đánh tôi? Trên đời có bao nhiêu là người Cuba tên là Fidel!” Người nữ cảnh sát trả lời: “Đúng thế, nhưng chỉ có một người có những đặc tính mà anh vừa mô tả.”


*


Cơn bão Fidel


Khi cơn bão Gilbert tới Mexico, nó được báo chí phỏng vấn. Người ta hỏi nó vì sao không đi qua Cuba. Gilbert trả lời: “Để làm gì cơ chứ? Đã có cơn bão mang tên Fidel đi ngang qua và tàn phá cả hòn đảo rồi còn gì.”

Mục tiêu bắn tỉa



Bảng trên nóc ô-tô: “Nhà bắn tỉa, hãy bắn chết toi bà mẹ vợ tôi đi”
Bạn đọc bình luận

Trong thời gian qua, talaCu đã trở thành một địa chỉ cung cấp những thông tin chính trị, xã hội và kinh tế nóng hổi và đáng tin cậy cho đông đảo bạn đọc. Các bài viết của talaCu đã trở thành những đề tài tranh luận, trao đổi sôi nổi của các giới khác nhau, đặc biệt là tại các cộng đồng người Việt ở nước ngoài.

Sau đây chúng tôi xin trân trọng giới thiệu những ý kiến bình luận sắc sảo và các phân tích đa chiều của các thành viên diễn đàn www.tialia.com xung quanh bài viết “Ban Tư tưởng – Văn hoá đón tiếp nhà tỉ phú George Soros tại Hà Nội” của talaCu.


Trích dẫn:

George Soros tâm sự, ngay cả trong lĩnh việc kinh doanh kiếm tiền ông cũng muốn học hỏi kinh nghiệm. “Tôi phải mất mấy thập kỷ mới xây dựng được gia tài của mình”, ông khâm phục, “tôi không thể hiểu được bằng cách nào mà trong vòng một thời gian ngắn các vị lãnh đạo Việt Nam đã giầu nhanh như vậy.”


Càng đọc càng thấy "ý tại ngôn ngoại". Tỉ phú Soros mà còn học hỏi lãnh đạo VN nữa mà. Sao mà mấy bác kiếm tiền nhanh và dễ thế? Nếu so tốc độ tăng trưởng tài sản của Soros với mấy bác đó thì Soros chỉ có nước té xỉu thôi.

(chagopear511)


*


Soros mà tới VN sẽ có cơ hội kéo theo nhiều công ty lớn của Mỹ vào VN, vì ông ta là nhà đầu tư giỏi nhất Mỹ bên cạnh Warren B.

Chúc mừng VN.

(sideline)


*


Mấy bác nhà báo ở Việt Nam dường như không hiểu câu nói này. Họ cứ tưởng là một câu khen ngợi. Bị người ta chưởi khéo mà không biết.

(taybancam)


*


Các bác tự hào về thành quả vơ vét là 1 sự thật. Còn có hiểu sự thật câu nói của người hay không thì các bác dày mặt làm lơ chứ nói là hiểu thì nhân loại cười...

Mãnh lực đồng tiền mạnh lắm... khi nhân bản yếu xìu là vậy đó.

Vinh danh ... Vinh danh.

(ThanhYên)


*


Thâm đến như thế là cùng. Phải bái ông này làm sư phụ về cách ăn nói mới được. Vậy mà mấy tên kia cứ tưởng ổng thiệt tình. Ngu đến như thế là cùng.

(RaptorKiller)


*


Các đồng chí chống VN gà mờ có biết, hay là quáng luôn rồi hử. Ngồi đó mà phê bình?

Ở New York mà mỗi lần muốn nghe Soros nói chuyện về thị truờng chứng khoán người ta phải mua vé từ mấy tháng trước đó. Có $5000 để mua một vé ngồi im lìm nghe ông ta nói hay không mà phát biểu oai thế. Toàn là Fund Managers đi nghe không đó nhá.

Ông ta sang VN tìm thị trường mới đó các đồng chí ạ.

(sideline)

Giờ học triết

Một giáo sư triết ra đầu bài cho bài thi cuối năm. Đặt một cái ghế lên trên bàn của mình, ông hướng dẫn cả lớp, “Hãy dùng tất cả những gì các anh các chị đã học để chứng minh cái ghế này KHÔNG TỒN TẠI.”

Cả lớp cắm cúi làm bài, các sinh viên cắm cúi viết hàng trang giấy, chứng minh chiếc ghế không tồn tại, trừ một sinh viên. Cậu này chỉ viết trong vòng 30 giây, rồi nộp bài trước sự kinh ngạc của các bạn.

Đến giờ trả bài, cả lớp ngạc nhiên vì cậu sinh viên này được điểm cao nhất.

Câu trả lời của cậu là: ”Ghế nào cơ?”

Chỉ giấy và bút

Trưởng khoa Vật lý của một trường đại học kêu ca với các nhân viên khoa: “Tại sao tôi phải sắm cho các anh nhiều thứ tốn kém như vậy. Nào dụng cụ, nào phòng thí nghiệm. Tại sao các anh không thể như bên khoa Toán ấy, họ chỉ cần mỗi bút, giấy, và thùng đựng giấy lộn. Hay thậm chí tốt hơn, như khoa Triết ấy. Họ chỉ cần mỗi bút và giấy.”

Sự thật Lớn

Một Sự thật Lớn là một sự thật mà điều ngược lại của nó cũng là một Sự thật Lớn.

Thay bóng đèn

Cần bao nhiêu triết gia theo thuyết Hegel để thay một cái bóng đèn điện?

Tất nhiên là hai. Một người đứng ở đầu phòng và lý luận rằng căn phòng không tối. Người kia đứng ở cuối phòng và nói không có ánh sáng thực thụ. Cái biện chứng này tạo ra một hợp đề, hợp đề này thay bóng đèn.


*


Cần bao nhiêu nhà Hiện sinh để thay một cái bóng đèn?

Hai. Một người thay bóng, và một người lý luận rằng bóng đèn là biểu tượng cho ánh sáng chói loà của chủ thể trong một thế giới âm của Hư vô Vũ trụ.


*


Cần bao nhiêu nhà Mác-xít để thay một cái bóng đèn?

Không cần ai hết. Mỗi một bóng đèn đều đã chứa trong mình mầm mống của cuộc cách mạng của chính nó.