© www.talawas.org     |     về trang chính
tìm
 
(dùng Unicode hoặc không dấu)
tác giả:
A B C D Đ E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Ý Z
8.6.2008
Đỗ Kh.

Nhạt nhòa cùng năm tháng


Tôi xin cám ơn ông Trần Hùng Nghĩa đã bỏ thì giờ bổ sung mấy dòng giới thiệu của tôi về một sự việc ít được biết đến và ít được nhắc đến trên mặt bằng của truyền thông thế giới, khác với những tội ác khác bắt mắt quần chúng hơn, kiểu tội ác Lindsey Lohan lái xe say rượu mà lại không mặc quần lót.

Nếu có ai đó cất thêm công dịch toàn bộ bài viết trên thì quý hóa thay. Bạn đọc như thế được thông tin thêm chẳng hạn là khi phát hiện một mồ chôn của Nam Hàn thì Hoa Kỳ đổ vấy đây là “hành động man rợ của cộng sản”. Hay cường quốc tham gia thành lập tòa án Nuremberg, tham gia vào việc thảo các “Nguyên tắc Nuremberg” chưa kịp ráo mực (1950!) lại che đậy các hành động tội phạm mà họ lên án trước tòa. Tướng Mc Arthur vừa hút ống tẩu vừa khẳng định “Đây là vấn đề nội bộ của Nam Hàn” [1] . Theo các nguyên tắc vừa nói, thì ông là đồng lõa, nhưng tất nhiên người lính già này không ra tòa mà chỉ “biến dần đi” (fade away).

Điều kinh ngạc là việc hành quyết đến 0,5% hay là 1% dân số của một quốc gia lại giữ được kín mít đến như vậy bởi các chính quyền Nam Hàn và các chính quyền Hoa Kỳ kế tiếp nhau trong 50, 60 năm. Tỉ lệ thủ tiêu này tương đương với 400.000 hay 800.000 người Việt Nam hiện nay, 50.000 hay 100.000 người Tây Tạng, một triệu rưỡi hay là ba triệu người Mỹ, hoặc nửa tá hay là một chục hội viên Hội Nhà văn Việt Nam.

Chuyện bưng bít này lại xảy ra ở phương Tây tự do, tự do ngôn luận, tự do thông tin, tự do báo chí v.v… Xin nhấn mạnh phương Tây tự do, còn cộng sản chuyên chế, Cheka, GPU, KGB, ta đều đã biết thế nào. Thảm sát Mậu Thân chẳng hạn, có hy vọng gì chăng được soi sáng vào năm 2018 hay là 2030? Và ở phương Tây tự do, năm 2050 hay 2070 con cháu ta sẽ phát hiện ra chuyện gì thêm ở Afghanistan, Iraq?

Chuyện quân lực Mỹ tàn sát người tỵ nạn tại No Run Gi được thông tấn AP điều tra và tường thuật vào năm 1999 (nghĩa là chỉ có 49 năm chậm trễ thôi)! Tường thuật này đã được trao giải Pulitzer (chậm còn hơn không) và khi công bố, đã khiến Bộ Quốc phòng Mỹ mở một cuộc điều tra nội bộ dài 13 tháng, tức là vào năm 2000. Cuộc điều tra này, vì sâu rộng và “tài liệu ngập đầu” (theo Bộ trưởng Lục quân đương nhiệm năm 2001) nên đã “bỏ qua” mất chi tiết nhỏ là nổ súng vào người tỵ nạn lúc đó là chính sách (policy) của Hoa Kỳ. Đến năm 2006, chậm vẫn còn hơn không, “chi tiết” này mới được phát hiện.

Phần tôi, không dám có ý đi vào ngành cân đo các tội ác bên này bên nọ, thời chiến và thời bình, hoặc dựng bảng tổng kết các tội ác đối với nhân loại tuy hẳn đây là một việc làm hữu ích và cần thiết, đã và đang có nhiều nơi gánh vác.

Ủy ban Sự thật và Hòa giải Nam Hàn, như ông Trần Hùng Nghĩa cho biết thêm, là một ủy ban được thành lập dưới chính phủ trước vào năm 2005, được quốc hội cấp quỹ cho đến 2010 nhưng lo việc nghiên cứu này còn chưa xong, vì bị chính quyền mới giới hạn. Ủy ban đang cần sự ủng hộ của dư luận quốc tế để tiếp tục công việc điều tra.

Thôi thì, xét ra cũng có một điều không ngờ tới. Đó là nếu không có cuộc thủ tiêu tập thể này 60 năm trước thì ngày nay, số nông dân Nam Hàn độc thân sang nước ta bắt các cô gái Rồng Tiên mang về lao động ở ruộng nhà chắc sẽ còn nhiều hơn.

Không phải là chỉ có tình yêu mới nhạt nhòa cùng năm tháng, mà các tội ác, nếu không nhắc nhở đến, thì cũng biến đi theo thời gian.

[1]Vậy còn vấn đề nội bộ của Quốc xã Đức thì sao lại can thiệp vào? “Trả tự do cho Rudolf Hess!”