© www.talawas.org     |     về trang chính
tìm
 
(dùng Unicode hoặc không dấu)
tác giả:
A B C D Đ E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Ý Z
Xã hộiĐồng tính luyến ái trong xã hội hiện đại
20.8.2002
Lê Nghĩa Quang Tuấn
Bàn Tròn Talawas về Ðồng tính luyến ái trong xã hội hiện đại
Lời-Thơ thay tiếng nói - tham dự của một nam đồng tính Việt Nam trong Bàn tròn hội thảo về "Hiện tượng đồng tính luyến ái"
 1   2   3   4   5   6   7   8   9   10   11   12   13   14   15   16   17   18   19   20 
 
Câm Lặng = Chết

tôi học giữ im lặng kể từ khi anh lên tiếng nói
ngôn ngữ của anh hùng hổ choáng ngợp hết mọi ý tưởng tôi
tôi đã uổng công cố gắng bọc gói gươm giáo anh bằng môi hôn, bịt đầu súng anh bằng tiếng hát, dạy cho anh biết thấy bằng tai nghe bằng mắt và nhìn bằng tấm lòng
tất cả như trở thành vô nghĩa khi giờ ngay chính anh không hiểu là
anh đang nói gì
cuộc đối thoại chỉ diễn ra sau khi cả hai cùng biết giữ im lặng
bây giờ thì cái quan trọng không còn là những điều anh muốn nghe mà là những gì tôi muốn nói

hãy
ngồi xuống
im lặng
...
và lắng nghe

05.08


Cuồng Mộng
...
tôi thấy ai vung tay chém tôi một đường dao dài rạch từ trên mặt xuống dưới háng... những mạch máu rách tươm bùng vỡ... máu tươi đỏ ối từ mình văng ra thành những hạt gạo rớt vương vãi tứ lung tung... từng gáo máu ào ào liên tục tạt vào mặt... máu đỏ xối chảy từ trên đỉnh đầu xuống dưới hai chân và lan ra thành dòng thấm ướt dầm dề mặt đất... tôi lấy hai tay cầm vào hai lòng bụng đã rách nát và xé toang ra nhìn xuống ngó sâu vào ruột gan phèo phổi mình ... tôi thấy trái tim mình vẫn cứ tiếp tục thở phập phồng ra vào đều đặn... nhưng mỗi nhịp đập là mỗi nhát dao chém ngang mình đau hơn đạn xé... trước mặt tôi... từng đoàn người lê thê kéo nhau đi... những khuôn mặt đàn bà con nít việt nam lôi thôi lếch thếch tả tơi trong những bộ quần áo màu đất ướt... họ đi ngang và dừng lại nhìn thẳng vào mặt tôi... từng khuôn mặt một rã tan ngay trước mặt biến ra thành những bộ xương khô chỉ dính lại đôi chút thịt rệu rữa... tim tôi đập ngược trở lại... càng lúc càng mạnh... người tôi càng lúc càng nóng ran... hơi thở càng lúc càng dồn dập... tôi dạng hai chân... nâng hai tay... vai gồng lên... ghì xiết... bỏ súng xuống!... AAAAAAAAAAA !!!!!!... tôi ôm mặt ngã ra thức giấc...
(trích)


Người Ðàn Ông Tóc Rối

Mặt trời chói đỏ như xối lửa xuống dòng Sông Cửa Lấp. Cậu bé mồ côi 16 tuổi đứng sững giữa cát và gió nhìn theo những người đàn ông vật lộn với thuyền và sóng biển. Cậu không mơ mộng hải hồ hay xông pha sóng gió, chỉ muốn chiều chiều ra bến bãi nhìn những người đàn ông quăng lưới bung giây. Chỉ muốn đứng nhìn ngườì đàn ông tóc rối.

Một trời gió
Cậu bé đứng sững giữa nắng và cát
Gió thổi lồng lộng thốc cả cát và nắng vào quần áo vào tay chân vào mặt mũi
Gió bốc tâm hồn cậu bé tuốt lên mây
Cậu nếm mùi mặn của biển trên bờ môi và nuốt nước bọt ừng ực
Cậu đưa mũi tìm kiếm mùi nồng của người đàn ông tóc rối và thấy cả thân mình cũng bay lên quay cuồng theo gió

Một trời nắng
Người đàn ông tóc rối đi ngang dừng lại nhìn cậu và cười, rồi quăng cho cậu quả cam
Người đàn ông có đôi vai lồng lộng gió nồm
Người đàn ông có đôi tay cuồn cuộn nắng mưa
Người đàn ông có đôi mắt rực lửa
Người đàn ông có lồng ngực rồng bay
Người đàn ông có đôi chân thuồng luồng trăn quấn
Người đàn ông có mái tóc rối bời nồng khét mùi cá khô

Mặt trời chúi nhủi lăn xuống phía bên kia chân trời
Những người đàn ông cuốn lưới cuốn luôn cả nhưng tiếng cười ngạo nghễ để lại cậu bé mồ côi và một cồn cát nóng
Lồng lộng giữa trời chiều còn sót lại một hồn gió hoang
Ngày lại ngày người đàn ông tóc rối và những tiếng cười đuổi bắt nhau chạy theo quãng vắng cuối cồn cát
Cậu bé đứng sững nhìn theo

Khung trời chiều bất chợt chuyển sang màu máu

Cậu nghiến răng, bóp nát mặt trời trong tay lúc nào không hay biết.


Khúc Phim Không Ðược Chiếu

Ðạo diễn giơ tay lên

Buổi sáng
Trong một căn phòng rộng 8/12
Một cái giường đôi
Hai người đàn ông
Một cái bàn con
Hai cái ly không
Một chai rượu cạn
Áo quần văng vãi tứ phía cùng mấy vỏ áo mưa

Người đàn ông A thức dậy
Rón rén lượm áo quần
Rón rén mặc vào
Rón rén đi ra cửa

Người đàn ông B thức dậy
Giơ tay qườ quạng kiếm tìm
Mở hé nửa con mắt
Cười một mình
Rồi quay mặt vô tường ngủ tiếp

"Cắt!"

Ðaọ diễn giơ tay xuống


Bình Minh Câm

... sáng sớm... em thức giấc trước tôi không thèm mặc áo quần và bước ra cửa nhặt tờ báo... bình minh câm lặng buổi sáng chủ nhật không tiếng xe hay tiếng người lao nhao vọng lên từ đường phố... cái quần đùi lót màu xanh lơ có sọc vàng nhạt em mặc vẫn còn dính cứng chất nhờn đã khô sau cuộc giao hoan tối qua... em thủng thẳng đi vào phòng bếp mở tủ lạnh rót ly sữa tươi uống một hơi... sữa dính vào mép môi em làm thành đường râu rõ trông hấp dẫn... tôi hãy còn ngái ngủ không muốn dậy khỏi giường chỉ nằm chờø em như củi khô chờ lửa... em ngồi vào bàn cặm cụi đọc báo chỉ lâu lâu nhướng mắt lên nhìn tôi cười tủm tỉm... dậy đi cha nội... em nói... tôi lắc đầu... tôi muốn em xếp tờ báo lại và trở lại giường đọc thân thể tôi thay vì đọc báo... mở tôi ra và tìm kiếm tin tức sốt dẻo nhất cho cả ngày chủ nhật lười biếng này... mặt trời lùa gió vào trong phòng làm lay nhẹ mấy đóa hoa hồng đỏ em đem lại tối hôm qua... đứa em gái tôi bảo thời buổi ni ai mà tặng hoa hồng... quá sến... nhưng hoa của em thì có sến cũng chẳng sao... em đem cái thân em lại là đủ rồi... tôi cười cho ý nghĩ loạng quạng sáng chủ nhật của mình... cười gì cha nội... em hỏi... tôi lắc đầu... dấu nhẹm ý nghĩ mình trong chăn gối... nằm miên man nghĩ chỉ vài phút nữa chậm lắm thì một tiếng đồng hồ em sẽ đi vào phòng tắm làm việc vệ sinh... xong sẽ ra mặc áo quần vào... sẽ nói vài tiếng tiễn đưa thông lệ... và tôi sẽ có một buổi chủ nhật câm nín như thường lệ với đống báo đã bị nhàu nát lung tung... dấu tích của em chỉ còn là mùi đàn ông đượm lại trong mền... tôi sẽ tiếp tục vo tròn trên giường và chỉ giao tiếp với thế giới bên ngoài qua đường dây điện thoại... tất cả như thường lệ... y chang như mọi chủ nhật khác... em của tôi đêm thứ bảy nhưng là của người khác ngày chủ nhật... một lần làm tình xong em nói cứ phải như vầy hoài sao cha nội... đâu sao... em cứ là chồng của người ta mà là vợ của tôi là được rồi... em lấy chân đạp tôi một cái rớt từ giường xuống đất... mấy phút của bình minh giao tiếp này tôi không muốn rùng mình hay lên tiếng sợ sự giao động sẽ làm đứt mất sợi dây thiêng liêng quấn chặt hay đứa trong thời gian qua... em trở lại giường cúi xuống hôn vào môi tôi... tôi đưa tay níu em xuống... em cười giả lả... thôi đi cha... em kéo tay em ra... tôi mở lòng bàn tay nhìn em vụt mất... em nhặt mớ áo quần rồi biến mất sau cánh cửa phòng tắm... một lát em trở ra... áo quần chỉnh tề... em đứng bên cửa sổ nhìn xuống con đường phía dưới... hai đứa im lặng không nói nhau điều gì... tôi nằm nhìn nắng chiếu qua khung kính cửa sổ... qua bóng dáng em... và thiếp đi trong giấc mộng tưởng tượng về chủ nhật tuần tới... khi tôi thức giấc... em vẫn còn đứng đó nhìn xuống con phố bên dưới... căn phòng tĩnh lặng ôm lấy em và tôi... mọi thứ im lặng lười biếng... chỉ có mấy đóa hồng nhung trên bàn vẫn còn cười rực rỡ... em lặng lẽ quay mặt lại nhìn tôi... cái nhìn của một người đàn ông con trai trưởng tộc vừa làm trọn vẹn xong một đám tang ma chay cho người cha vừa chết... cái nhìn của một ông tướng vừa trở về nhìn lại đám tàn quân sau một trận chiến đấu can trường... cái nhìn của một vị tù trưởng già trước đóm lửa tàn và đám con dân leo lắt trơ trọi... tôi đưa tay ra thiết tha mời gọi...

... buồn quá... em nói...


Ðộng

Tôi tát vào mặt anh
Thằng đàn ông
Có vầng trán lầm lì ngoan cố
Mắt sáng thông minh lóe lửa hận thù
Há từng khuất phục
Miệng chỉ biết lảm nhảm những lời ca sặc mùi sinh tử
Trong đêm đỏ
Rậm rực rú rừng
Răng anh trắng
Ðã cắn cười vang qua bao nỗi nhọc nhằn
Nhưng trước mặt tôi
Hóa là ngạo mạn

Tôi trói chặt tay anh
Ðể hóa giải những gì u uất nhất
Ðể tháo mở những đam mê có thật
Nhắm mắt vào!
Há miệng ra!
Tôi vẫn là tôi đây
Và anh đó vẫn là anh tội nghiệp
Vét sạch mớ oan khiên
Ta vây quanh nhau làm thành trì vây quanh số kiếp
Trong vòng tay tôi, giữa cõi mông lung này
Tôi sẽ biến anh thành đứa trẻ
Có ngây thơ, có hé mở, có đợi chờ
Có cả những phút giây không dính liền quá khứ
Ði! Ði ngay!
Hãy bắt đầu với khoảng thời gian
Thay chào đón bằng vạn lời xin lỗi

Tôi xé toạc áo quần anh
Như xé đi
Một linh hồn rũ nát
Tháo banh ra những gì không cần che đậy
Giải thoát đi luôn những gì không cần khai mở
Bóng tối
Quyện bóng trăng
Loang loãng dần
Tan
Hoang
Mùi popper nồng nặc
Tiếng rít của những ngọn roi sẽ quất ngược anh về
Miền hương đồng cỏ cũ
Nơi có những đóa hoa không màu
Ðang nở rộ giữa vùng gai góc nhất
Ðây!
Những đóa hoa lóa lửa tang thương
Những đóa hoa được vun trồng bằng đạn bom và nước mắt
Sung sướng ứa lên...
Ðớn đau ào xuống...
Giữa không cùng anh chỉ thấy tôi
Hạnh phúc nhất lẫn cùng đau khổ nhất

Tôi đâm thẳng vào thân anh
Chỗ giấu ẩn trần gian chưa giáp mặt
Ðứng trước giáo tôi
Từ chối?
Ðón mời?
Hay hèn mạt để làm can đảm?
Dù gì thì tôi cũng sẽ tiến vào
Sẽ chiếm đoạt những gì không muốn lấy
Sẽ bắt dẫn anh về
Vùng khoái cảm trong tận cùng sâu thẳm
Xong rồi
Tôi sẽ vất trả lại anh
Một thằng đàn ông - Một xác thân - Một linh hồn
Lạc loài vô âm thế
...
Trong góc tối của một căn phòng đỏ/nhỏ có hai người đàn ông giành/cho nhau mộng


Loãng
(tặng chị Huệ)

... giữa sự im lắng hoàn toàn của âm thanh và ánh sáng, tôi nằm nghe tiếng trái tim cho máu rượt bắt theo những tế bào đang chạy lung tung ngược theo từng phần thân thể ...

Ai đã đưa tôi về đây?
Ai lật mả đội mồ cho tôi leo lên?
Ai lại mang cả xác thân tôi tới thành phố này?

Trời mờ sáng. Ðường phố vắng. Một mình đi hoang. Phía trước chiếc xe dọn đường cào rác và kéo đi luôn những chiếc xe đậu lại từ đêm hôm qua. Sương mây lùa xuống từ núi. Vừa đi vừa nhìn xuống đường tìm lại những dấu tích của đêm, chỉ thấy hai bàn chân mình bước đi đều đặn trên mặt đường. Vài ba vật gì đó nằm trơ lạnh giữa lòng hai bàn tay trong túi quần. Cái quần quá là dơ!

Vào tiệm cà phê. Gọi một ly cà phê nóng. Gậm mẩu bánh mì, và chống cằm ngồi nhìn ra đường. Một cô gái da nâu gốc Mễ đang ì ạch đẩy một thùng rác cao bằng người băng ngang qua phố.

Mặt trời lóa đỏ. Sự tái sinh của một vài tế bào hồng đâu đó lại nổi lên, chảy rần rật từ hai đôi mắt đuổi theo máu xuống toàn châu thân nhưng lại nhảy vượt qua khỏi trái tim, làm nhói lên một cái thật là đau đớn.

Ðàn ông kéo vào từ bên ngoài. Ðẹp nhiều hơn xấu. Già nhiều hơn trẻ. Da trắng nhiều hơn da màu. Ði chơi hoang cả đêm chưa về nhà đánh răng, giờ mùi hơi thở làm miếng bánh mì trên miệng trở nên hôi thúi. Cái thân thể cường tráng và khuôn mặt đẹp trai đã hấp dẫn bao nhiêu người đàn ông đàn bà đêm hôm qua giờ thấy không đủ nguồn lực để viết lại được vài ba câu thơ làm thăng hoa đời sống. Bàn bên có ba thằng trai già một thằng trai trẻ đua nhau vung vít nói. Cái xứ sở chi mô mà ham nói. Gió luồn vào thổi tấp lạnh người. Rặn cho ra vài hàng chữ xong rồi đọc đi đọc lại lẩm nhẩm trong miệng nghe như đọc kinh. Ðám đàn ông bên kia lại lao nhao nghe điếc cả ráy.

Bước chân đi theo người ta. Một đám đàn bà dẫn một thằng bé con đi ngược, quay mình đi theo, lại thấy một chị phụ nữ dẫn một em bé gái đi ngược. Màu xanh của bộ đồ thằng bé kéo đôi chân đi mà màu hồng áo con bé lại bắt phải quay mặt lại.

Vào tiệm Tàu mua một bao kẹo me. Kẹo chi chữ thì chữ Thái làm thì làm tại Trung Hoa mà bỏ vào miệng ngậm thì thấy toàn mùi vị Việt Nam. Phát cho người qua lại mỗi người một viên, không dám nhìn lại xem ho cóï bóc vỏ ra ăn hay quăng mẹ luôn cả kẹo.

Thấy hình như mình đi ngược đường vì người đi lên nhiều hơn người đi xuống. Tạt ngay vô một cái tiệm. Vào mới biết khó mà đi ra. Con trai trên sách báo đẹp trai và hấp dẫn hơn con trai ngoài đường. Mở các báo nhìn hình cho đã mắt xong lại cúi mặt xuống và lẩm nhẩm trên miệng... Jaimé!... Jaimé!... Jaimé... Rồi đi nhanh ra khỏi tiệm sách như chạy.

Muốn quay trở lại tiệm cà phê mà nhìn lên răng thấy con dốc hơi cao. Bên đường, một thằng nghèo vô gia cư đang bày bán một đống ngổn ngang ba đồ tạp nhạp. Dừng lại và ngồi lựa trong mớ băng CD của nó coi thử coi trong đó có mấy cuốn băng bữa trước bị đứa nào đập bể cửa xe vào cắp mất.

Hai người thanh niên da đen thật đẹp trai dừng lại năn nỉ mua dùm cái ly sắt có nắp, thứ để đựng cà phê cho nóng lâu. Giá trong siêu thị là 15 đô, mua ngay tại chỗ là 5 đô. Cả ba thằng cùng phá ra cười hề hề. Quá rẻ. Cà phê thì đã uống. Nhưng cũng móc túi lấy tiền ra mua. Thôi cứ để dành uống trà.

Hai vợ chồng đang la một thằng bé lôi nó đi, mà thằng bé cứ rìn rịt ù lì dậm chân tại chỗ, má phụng phịu mặt gầm gừ nhìn xuống đất. Người lớn dữ sinh ra con nít cũng dữ.

Con trai đi qua đi lại rân cả đường phố. Cái xứ sở chi mô mà lắm con trai.

Tới một quãng đường vắng. Phố chiều. Nắng vàng rộn rã hắt như dát vàng lên trên tường những tòa nhà cao ốc. Sao hình như nắng ở chỗ ni hơi bị chói. Chợt thấy khoảng không gian chung quanh trệu xuống thật xa lạ. Nhớ lại những mùa hè. Những mùa hè xa xưa... Người đàn bà yêu dấu cũ... Xa xôi... Mất hút...

O Linh! ... O Linh! ... O Linh! ...

... tôi quay mặt đi theo hướng tìm về vầng trăng cũ... ngoảnh lại sau lưng... trần thế âm u... vọng giữa đêm sâu chỉ vài đôi mắt lóe lên giữa một trời sao lạc....


Người Tình Của Ðất

Khi tất cả những giai điệu thân quen đã đi ngủ
Tôi vẫn còn nằm hát cho em nghe
Bài ca của đất
Rồi sáng hôm mai khi thức giấc
Trên những ngọn ngành trú ẩn những bầy chim
Chúng sẽ tiếp tục hát cho em nghe những lời tình của núi
Hãy nhắm mắt đi em
Dù có mơ về nơi đâu chỉ một mình em rõ

Tôi thò tay bốc từng kỷ niệm ủ kín sâu trong đáy thời gian và thổi vào trong bóng đêm trong khoảng không gian phủ trùm những giấc mộng
Em có thấy được những gì tôi thấy
Hai chúng ta nắm chặt tay nhau
Chạy băng qua những thác ghềnh suối nguồn và đồng ruộng
Phóng vượt qua những hố bom còn sót lại sau vài cuộc chiến
Những lăng mộ hoang phế của hôm qua
Từng khuôn mặt trẻ thơ ốm đói thực tại
Những khuôn mặt mẹ già lay lắt
Vẫn hát mãi những câu hò gởi tới mấy đứa con trai tay túi tay đàn chỉ thích đi lang thang không biết khi mô quay đầu trở lại
Và em có thấy
Trên những cánh đồng mùa khô trơ đầy xác lúa cỏ tranh và rơm rạ
Niềm hoang mang ngơ ngác của bầy quạ đen
La hoảng hốt vì không còn con mồi để đuổi bắt
Chúng xúm lại châu mỏ hỏi nhau
Ði hết nơi đâu những loài giun dế
Mùa thu xác lá khô phơi đầy dưới những con đường hai ta đã từng bước qua
Gió thổi bay đi chỉ trơ lại những vết sẹo ăn sâu trong lòng bàn tay hai đứa
Nguồn ân sủng mưa móc có chăng chỉ làm mát được làn da
Khi em khóc, tôi xót xa đau tới dạ
Ôm hết đi em ôm hết vào lòng những lời ca tiếng hát
Ðể sáng mai này khi em trở mình thức giấc
Còn rớt lại trong em những đam mê ngọt ngào nhất của hôm qua

Trong bóng sáng lờ mờ tỏa ra từ chiếc đèn dầu xưa cũ ở một quán ăn nhỏ dọc bên xa lộ
Hai đứa ngồi húp hai tô cháo
Rồi hôn nhau
Mùi hành tỏi còn đọng trên môi mắt

Em có thấy
Dưới chân ta là những buôn làng
Chiều nắng xế trâu bò kéo người trở về từ muôn hướng
Khói ưỡn ẹo tỏa lên từ những mái nhà sàn
Rồi hòa lẫn với gió ngàn cùng những tiếng hát ngân nga của hồn thiêng sông núi
Ðấy em thấy không dưới chân chúng ta
Là xứ sở đã nuôi anh khôn lớn
Một đất nước sinh ra rất nhiều anh hùng
Mặt đất vẫn còn thấm đẫm oan khiên hận thù và chém giết
Không biết sao ngày nay còn sót lại những thằng đàn ông như hai đứa mình
Khi thế giới bung vây những trò chơi ác ôn côn đồ
Chỉ biết ngồi ôm nhau khóc lặng lẽ cùng bóng đêm
Dùng những tiếng nấc ngẹn ngào của nhau làm hành trang thổi vào sự sống
Chạy đi em chạy cho xong hết cuộc hành trình
Rồi hai đứa mình sẽ dừng chân khi mặt trời lóe dạng
Khi sa mạc trở mình và sông biển phì phào hơi thở
Khi nắng sớm và sương mai kéo ta trở về không gian của thực tế
Ở một nơi trên trái đất có mọi người chạy thi nhau
Ta sẽ ngồi thong thả nhìn nhau và cười ngô nghê như những thằng con nít

Em của tôi ơi
Người đàn ông của đêm
Trên từng vùng da thịt em bốc lên đầy mùi lúa mạ
Trong từng hang góc thân thể em mặn nồng mùi gừng, mùi đinh hương, mùi hồi, mùi quế
Dưới gáy tóc em tôi mê man mùi hoa chanh hoa khế
Trong hơi thở em
Nặc mùi hương đất
Tôi nhắm mắt mê mẩn hít vào
Ðể thấy cả quá khứ cả tương lai cả hiện tại
Cả quê hương cả thế giới cả vũ trụ cả muôn trùng
Cả những giọt nắng xuyên qua tàn cây đu đủ sau vườn nhà một buổi chiều hè của tuổi thơ không kẹo không đồ chơi không anh trai không mẹ

Em có thấy những gì tôi thấy
Mùa đông của chúng mình
Từng hạt si mê nẩy mầm trong bóng tối
Những đóa hoa quỳnh trắng ngát làm mê mẫn những hạt sương
Rồi giẫy chết khi mặt trời lóe dạng
Mùa đông của hai ta có những con phố nhỏ
Cuối con đường có người đàn bà chết chồng không con
Ngồi ủ gánh tro nóng dấu đầy những hạt dẻ
Nơi cuối làng trên con đê nhỏ dọc bờ sông
Có những người đàn ông ngồi một mình câu cá
Thở vào trong đêm khuya những ước mộng cuộc đời
Làm nước sông dâng cao
Rồi dào dạt chảy ào ra với biển
Phố biển mùa đông
Có em và tôi
Và hàng triệu sinh linh không trí nhớ

Ðêm đã dần tàn
Người đàn ông của tôi ơi sao vẫn còn mở mắt
Em không ngủ
Ngoài trời trăng của ai vẫn thức
Quanh chúng ta nhân loại vẫn mê man
Ta còn lại những gì khi mặt trời nứt bóng
Thôi tôi sẽ hát cho em nghe bài ca cuối cùng
Khúc tình ca của cát
Ðể khi em nhắm mắt
Em sẽ thấy không chỉ một mình tôi
Mà chung quanh có vạn người đàn ông cũng giống như chúng ta
Trong lúc vũ trụ đang hoang mang
Hát thay vì gào
Hôn nhau thay vì chém giết

Ðây, em hãy lắng nghe
Bài ca của những thằng đàn ông bị cướp mòn quá khứ


Quán Gió

Ðêm, có rượu và trăng vàng
Chàng tráng sĩ gác kiếm ngồi nhìn người đàn ông chập choạng hơi men rù rì ỉ ê với bóng mình phía góc bên kia của Quán Gió
Mỗi tháng một lần
Họ gặp nhau
Hai người hai góc
Chưa một lần chào hỏi
Chưa một lần cụng rượu chia lời
Cứ mỗi lần, chàng ngồi lặng lẽ uống rượu và nghe người đàn ông rên rĩ than van về biển và những bờ cát trắng, về một mối tình có vẽ hơi hoang đường đã mất, về một vùng ký ức xanh rêu nào đó chỉ có hắn mới đến được


1.

... tôi không cần em... tôi không cần em... tôi không cần em... mãi mãi không cần em... tôi không cần ai cả... tôi không cần vũ trụ này... tôi không cần con người... tôi không cần tôi... tôi không cần cả rượu... hahaha... cái đó thì cần phải xét lại... tôi không cần em... tôi không cần tôi... không cần cái quán khỉ ho cò gáy này... không cần cái thằng mặt mũi lầm lì ngồi bên kia ... (hắn hất mặt về phía bên chàng ngồi một cách ngạo mạn)... nó là ai tôi không cần biết...

Ðêm nay có rượu cùng trăng...
Có thằng phải gió... hmn...hmn... có thằng phải gió... ngồi ca một mình...

... hahaha...

Ðời người bắt đầu lặng lẽ và kết thúc cũng lặng lẽ
Chỉ có thế giới chung quanh lúc nào cũng ồn ào
...

Một chiếc lá rơi nghiêng ngang qua cửa sổ
Chiếc lá hãy còn xanh
Trời thì không gió
Và trăng thì vẫn cứ sáng mãi
...

Tại sao?

... em chả là cái con khỉ khô gì cả... tài lanh... em đẹp trai em thông minh con nhà giàu học giỏi thì mặc kệ em... tôi được cái giải gì... em đẹp em khôn ngoan dữ vậy sao em lại đi theo tôi... theo tôi làm gì... yêu tôi làm gì... phải em chỉ để tôi yêu em đừng có yêu tôi lại giờ có phải đỡ lộn xộn... tôi là một thằng bụi đời đá cá lăn dưa... yêu tôi chi giờ bắt tôi phải nhức đầu... rắc rối sự đời... phải mà em cứ ngồi yên một chỗ làm đẹp... chỉ biết hát biết chơi thể thao biết đàn biết nhảy... biết mấy cái cho vui làm đẹp cuộc đời được rồi... biết ba cái chuyện yêu đương làm gì... chuyện yêu đương sầu khổ là chuyện của mấy thằng đàn ông vô tích sự như tôi... em là người sinh ra để được yêu... được chiêm ngưỡng được tặng hoa được tặng thơ được bày trò múa hát... em sinh ra để làm đẹp cuộc đời... em bày đặt chuyện yêu đương chi làm xáo lộn trật tự thế giới... mà có yêu thì yêu những người cũng giống như em... yêu chi một thằng như tôi làm tôi rối loạn tinh thần... mà có yêu em yêu chút chút được rồi... yêu chút chút cho vui thôi... yêu chi dữ vậy... em yêu tôi còn hơn tôi yêu em... cái đó không được... em chơi kiểu đó không được... em được trời sinh ra ưu đãi cho em đẹp cho em tài ba hơn hết mọi người... sao lại cho em tài yêu đương nữa... em là thiên thần là người của cõi trên... sao đi làm chuyện yêu đương của người trần thế của chúng tôi làm gì... chuyện yêu đương trần tục ai cho em đụng tới... tài lanh... giờ đau khổ ráng chịu...


Ðất trời là bạn
Gió mưa là nhà
...

Sự sinh tồn của mùa xuân nằm trong kỳ vọng từ từng chiếc lá nhỏ
Ảo vọng dương trần bức xúc phù sinh
Ði tìm
Ân huệ nhân gian
Vỗ vào mặt sự sống
Ði tìm
Âm vang của từng giọt nước rớt trên mặt hồ
Chỉ thấy vỡ tan vỡ tan vỡ tan một khuôn mặt
...

Ði tìm
Mình
Thấy toàn
Tôi


... em ồn ào lộn xộn quá... vô tích sự... khóc lóc tối ngày... phải mà em chỉ cho rơi vài giọt nước mắt thôi là đã đủ cho tôi làm dăm ba chục bài thơ... giờ tôi đã trở thành thi sĩ... em khóc lóc chi bù lu bù loa... khóc như cha chết mẹ chết... làm thơ tôi chết theo... em gào to hơn cả tôi... em rên xiết quằn quại ngó còn ngầu hơn tôi... học ở đâu ra... em quay quắt làm tôi chóng mặt... làm tôi thẫn thờ chỉ biết đứng trơ ra như trời trồng nhìn em đau khổ... giờ tôi mới biết là em đáo để... em khóc những tiếng khóc của tôi... gào những tiếng gào của tôi... giờ tôi biết chắc chắn trăm phần trăm là em cũng đã làm được ít ra vài ba trăm bài thơ... em đã là một Nhà Thi Sĩ... trả lại thơ cho tôi...

Trong sự tĩnh lặng không cùng của bóng đêm mọi thứ ánh sáng chỉ là những yếu tố nhỏ không quan trọng phát sinh từ những cuộc va chạm không chủ đích
...

Sự phẫn nộ của một cái chết
Ẩn mình trong những cuộc sinh sát bao quanh phủ trùm trái đất
Rút lưỡi gươm thời gian
Chém như múa
Làm tung bay hỗn loạn một trời hoa
Những cánh hoa tươi lẻ loi không màu của ký ức
Biển xanh
Vũ trụ thốc đầy bụi hồng
Lẫn lộn với hàng triệu triệu linh hồn trắng
Và vạn nỗi đam mê kéo thành chùm níu thời gian xám đậm
...

Cuộc đời là một khoảng thời gian được lồng giữa những khoảng thời gian khác trong đó cuối cùng cũng chỉ là những cuộc u mê săn tìm sựï thật về những niềm vui nỗi khổ bắt nguồn từ một nỗi ám ảnh - cái chết


... em là một tên lưu manh... côn đồ... xỏ lá ba que... em là một con quỷ mang mặt nạ da người... mười hai năm rồi mà em vẫn không buông tha tôi... tôi biết em sẽ theo ám ảnh tôi cho tới chết... em là giông bão là địa chấn là đói khát là những cơn tai ương hiểm họa là hiện thân của mọi sự đau khổ ở trên trái đất này... đồ khốn nạn...



2.

... tôi biết... tôi biết... tôi biết... tôi biết tôi đã làm em đau khổ... tôi không xứng đáng làm một thằng đàn ông trên trái đất này...

... tất cả đã được bắt đầu thật đẹp... lần đầu tiên gặp mặt em hôm đó hùng dũng hiên ngang như một trang kiếm sĩ (hắn quay mặt nhìn qua phía bên chỗ chàng ngồi rồi quay vội ngay lại nhìn lên vách tường nói tiếp)... một trang kiếm sĩ hùng dũng cười nói vang vang giữa một bầy con trai loàng xoàng không đáng để ý... nhóm bạn em tụm lại đốt nến trên bánh và ca bài Chúc Mừng Sinh Nhật... tôi lựa thời cơ chụm đầu và hát ké... em thổi đèn cầy... cắt bánh... và đưa cho tôi miếng bánh to nhất... góc phần bánh có cái hoa kem hồng trên mặt... tôi sách miếng bánh trở lại bàn mình và lặng lẽ ngồi yên liếm hết cái hoa kem... ăn hết miếng bánh mà miệng lưỡi cứ cứng đơ... chả tỏ tình được câu nào... em thì cứ tỉnh bơ cười cười nói nói giữa đám bạn bè rồi lâu lâu liếc mắt nhìn tôi tủm tỉm cười... đàn ông con trai mà có cặp mắt lẳng ơi là lẳng... hết tiệc... tôi đứng lên phủi đít tính đi về... em hỏi... bánh ngon không... tôi gật đầu... em nói... tôi còn cái bánh còn ngon hơn ở nhà... rồi nháy đuôi con mắt trái... tôi lái xe theo em về tới tận nhà... trong nhà em điện còn sáng... em nói ông già bà già em người Bắc làm tôi không dám vô... hai thằng rốt cuộc ngồi ngoài xe nói chuyện tâm sự chuyện cuộc đời từ thuở cố tổ cao tằng chuyện trên trời dưới đất chuyện ông bà ông vải chuyện đời em đời tôi đủ thứ chuyện mãi cho tới trời sáng...

... tôi là một thằng hảo ngọt... đúng ra bữa đó tôi chỉ nên ăn phần bánh... đúng ra bữa đó tôi đừng nên tham lam liếm sạch luôn cả phần kem trên dĩa...

...em nói em là một thằng dân kẻ biển nhưng lại có tính mơ mộng rừng núi... thích đi ngược thay vì đi xuôi... lớn lên với nước mà thích chơi với đất... tôi nói tôi chỉ là hạt cát... em cười ha hả... ừ đúng rồi... một hạt cát may mắn rớt vào trong lòng tôi chịu khó nằm yên vài ba chục năm nữa tôi sẽ biến cho thành hạt ngọc trai...

... ôi nhức cái đầu... phải mà lúc đó tôi bạo gan bạo phổi dám mở miệng ra nói... tôi không muốn làm hạt ngọc... tôi không muốn nằm yên một chỗ... tôi muốn nằm chung với những hạt cát khác cũng giống như tôi trên bãi biển được sóng xô lên xô xuống cạ cạ giữa đám cát mới đã... hay chỉ làm hạt bụi bay lung tung trong trần gian tới đâu hay tới đó bay vào nhà ai lấy chổi chà quét đi thì tôi bay ra ngoài đường chơi với mưa với gió cũng chẳng sao... làm hạt ngọc mất công... một đời nằm yên một chỗ tới khi được lên làm đồ trang sức bị nhét vô hòm lâu lâu chỉ được đeo lên tai lên cổ vài ba tiếng đồng hồ cho thiên hạ ngó rồi lại bị tống cổ lại vô tủ... không ham... nhưng phải mà tôi mạnh dạn nói vậy thì em đã đá tôi một cái bưng... cho tôi leo lên xe lam đi thẳng về quê ăn tết... cả bao nhiêu năm tôi ở với em chỉ biết nghe mà không biết nói... chỉ biết nhìn mà không biết cử động... em hớp hồn hớp xác tôi từng phần từng phần một... mà tôi thì chẳng thấy mình trở thành ngọc trai... mới đầu thì em nhã trên người tôi từng lời ngon tiếng ngọt... cái gì cũng hay cũng đẹp cái gì cũng sướng cũng đã... riết em cho tôi toàn là những lời rên rĩ than van những tiếng khóc lóc năn nỉ van xin táng tận trong những lần cãi lộn... hột cát không chịu nằm yên... cựa quậy đòi vượt thoát... nhưng bởi chỉ là một hạt cát tôi không tự giải phóng nổi mình nên hột cát hột ngọc đang biến hóa nửa chừng từ từ trở thành một hột sạn thận... thành một cục nhọt ung thư trong người em... càng ngày càng lớn... làm cả thân người em đau đớn ối rữa... biến em từ một đứa con trai sung mãn yêu đời thành một người đàn ông cay đắng khổ sở... để một đêm úp mặt giữa lòng hai bàn tay đầy máu của tôi hòa lẫn với nước mắt của em... em đã thốt... anh là người đã giết chết ngây thơ tôi...

... tôi là một thằng đàn ông khốn nạn... tôi chỉ biết yêu em nửa vời... tôi yêu tôi hơn tôi yêu ai hết... giờ tôi không biết tìm đâu ra một người như em trên trái đất này... tôi muốn...


3.

Mẹ tôi là một người đàn bà của trí tuệ
Cha tôi là một người đàn ông của kiến thức
Em tôi là kỳ vọng của con người thế giới tương lai
Tôi là một gã khờ

Khi còn là trẻ thơ người ta cãi nhau chưởi nhau đánh đấm vật lộn nhau tôi thấy tôi không hiểu nên tôi chỉ cười
Không ai có ý kiến
Khi lớn lên tôi thấy người ta giơ tay giơ chân cãi vã chưởi nhau đánh đấm tứ lung tung tôi thấy tôi cũng vẫn không hiểu nên tôi cũng chỉ cười
Nhưng những tiếng cười giờ trở thành những quả cà chua nhức nhối quăng vào mặt những diễn viên đang lột xác trong vở tuồng cuộc đời
Ai cũng thắc mắc
Và tôi học giữ im lặng
Từ đó tôi trở thành gã câm

Tôi sinh ra và lớn lên trong hai miền ngôn ngữ
Một miền ngôn ngữ ầu ơ dí dầu của những lời ru mẹ tôi ăn sâu trong tận cùng ký ức
Và ngôn ngữ của những người đàn ông đàn bà nói nhiều la nhiều thích tuyên bố thích phân tích thích bình luận thích phân giải
Bao nhiêu năm nay tôi vẫn cứ đi lang thang tới hang cùng hố tận lên núi xuống ngàn tới nơi đâu tôi cũng chỉ nghe văng vẳng bên tai những tiếng mẹ ru
Những âm hưởng trầm bổng trong tiếng ru của mẹ át hẳn những lời nói bóng bẩy xa xôi ý nghĩa kỳ diệu sâu xa của loài người tôi nghe tôi không hiểu gì cả
Và tôi học giữ im lặng
Từ đó tôi trở thành gã điếc

Chung quanh tôi là một thế giới phủ ngập đầy những hình ảnh chát chúa từ tivi từ phim ảnh báo chí toàn hình ảnh những người đàn ông đàn bà không mặc quần mặc áo ôm chụp nhau chơi những trò chơi kỳ quái tôi không hiểu
Mở mắt tôi bị ngộp bởi hình ảnh nhắm mắt tôi cũng bị ngộp bởi hình ảnh
Những hình ảnh rùng rợn tủa ra từ những con mắt tìm tòi lục lọi xoi mói
Những con mắt như gươm dao nhìn xoay xoáy vào mình làm tôi từ từ tránh tới chỗ đông người và có đi thì vừa đi vừa nhìn xuống mặt đất
Tôi sợ nhìn vào mặt người
Và tôi học giữ im lặng
Từ đó tôi trở thành gã mù

Giờ thì tôi là một người vừa khờ vừa câm vừa điếc vừa mù không còn có chút khả năng nào để theo dõi tham hiểu hay tận hưởng hầu vỗ tay khen ngợi khi vở tuồng tạo hóa thú vị của quý vị chấm dứt
Tôi không tham dự vào trò chơi ánh sáng và bóng tối
Tôi không biết và sẽ không bao giờ biết thượng đế phật thích ca chúa giê su khổng tử hồ chí minh là mấy ông nào
Tôi mãi mãi là một đứa trẻ
Chỉ biết đi lang thang giữa cuộc đời trong tiếng ru của mẹ

Xin đừng giết chết thơ ngây tôi


4.

... tôi biết em vẫn chờ đợi tôi... tôi chắc chắn em vẫn còn ở đó... em đừng đi đâu.. đừng theo ai đừng bỏ tôi giữa cuộc đời ô trọc này... không có ai yêu em hiểu em như tôi yêu em hiểu em... giữa những bãi dừa xanh mát và những cồn cát trắng hoang vu đầy gió... em vẫn chờ tôi... em là của tôi... mãi mãi là của tôi... em đợi tôi làm ăn khấm khá.. rồi tôi sẽ về... mình sẽ... mình sẽ... mình sẽ... mình sẽ...

Trong thế giới của những người điên, sựï im lặng vừa là niềm an ủi vỗ về vô biên vừa là cội nguồn đau khổ ray rứt nhất


Ðêm mây phủ
Ðứng ngần ngừ một mình thật lâu giữa đất trời lồng lộng
Chàng tráng sĩ buộc dây cương cột con ngựa hồng vào bên hông Quán Gió, chôn thanh kiếm vào dưới gốc cây thông xanh, rồi quảy túi vải lên vai một mình lần lủi đi theo hướng tìm ra biển.

Bàn tròn Talawas ÐTLA http://groups.yahoo.com/group/ta_round