talawas là một diễn đàn độc lập,
mong đối diện những vấn đề của hiện thực Việt Nam bằng cách đặt chúng vào những góc nhìn của
thế giới bên ngoài. Nội dung chủ yếu của talawas là chuyển tải thành tựu văn hóa thế giới và
những thảo luận thời sự của trí thức quốc tế vào các tương quan Việt Nam. talawas cũng là điểm
gặp và cọ xát giữa tiếng Việt và các ngôn ngữ khác.
© talawas 2001 - 2008


Nhìn hình ảnh những người dân oan vật vã trên hè phố bên cạnh dòng người vô cảm cùng xe máy, ô tô chảy qua rầm rập, tôi thầm nghĩ: bao giờ con Ma làng sẽ biến thành Ma huyện, Ma tỉnh, Ma Trung ương để
trong các bá»™ phim vỠđỠtà i lịch sá» mà ná»n Ä‘iện ảnh nước nhà đã là m ra, chưa thấy có những đại cảnh nà o già u tÃnh chÃnh xác, độ tin cáºy, sá»± sinh động đến như váºy
Tôi cứ luôn tá»± há»i rằng liệu quyá»n tá»± do định Ä‘oạt cá nhân có thể tương hợp được vá»›i những nghÄ©a vụ đối vá»›i xã há»™i hay không. Sá»± thèm muốn (nhục dục) là má»™t lá»›p vá» che bên ngoà i
Vá»›i Ingmar Bergman, ngưá»i qua Ä‘á»i hôm thứ Hai vừa rồi ở tuổi 89, cả má»™t thá»i đại cá»§a Ä‘iện ảnh châu Âu đã chìm khuất và o vùng tranh tối tranh sáng cá»§a huyá»n thoại
nhìn thấy tình cảnh “đứa con tinh thần†cá»§a mình bị đối xá» thảm thương như váºy, tôi thấy rất ngáºm ngùi và đau lòng lắm. Nhất là nó lại xảy ra ngay trên lãnh thổ nhà cá»§a phim
là loại phim mà Angelina Jolie sẽ cần đến nếu cô không muốn bị nhấn chìm trong cÆ¡n thuá»· triá»u Ä‘iên cuồng mà , má»™t phần do chÃnh cô tạo ra, cô Ä‘ang bÆ¡i
Việc bá»™ phim kéo dà i đến năm 1993 là má»™t cú sốc. Tại sao lại lôi chúng ta và o má»› đổ nát cá»§a CHDC Ãức tan vỡ - và o những hồ sÆ¡ được bạch hoá cá»§a Stasi, và đoạn Ä‘á»i đáng kinh tởm sau nà y cá»§a cả chÃnh trị gia và nhà viết kịch?
hệ thống đó cÅ©ng tìm cách là m ngưá»i ta mất ý thức trách nhiệm cá nhân bằng cách chỉ ra rằng xung quanh ai cÅ©ng là m thế. Nó nói vá»›i bạn rằng là m như thế là bạn đã thá»±c hiện nghÄ©a vụ công dân tốt, và là má»™t hà nh vi đạo đức, hay là má»™t sá»± hy sinh vì lợi Ãch chung
Cái gọi là nghịch lí “tiểu tự sự - đại tự sự” mà Nguyễn Thanh Sơn nhắc đến trong bài viết của anh thực ra chưa bao giờ là “nghịch lí” trong điện ảnh, từ xưa đến nay, trong nước hay quốc tế